L;ạnh người chuyện 3 cô gái đêm đêm vẫy xe ở đèo Bảo Lộc...

 

Cơn mưa rả rích phủ màn sương trắng xóa lên đèo Bảo Lộc. Đồng hồ trên xe tải chỉ 2 giờ 12 phút sáng. Tài xế Hùng rùng mình, không rõ vì lạnh hay vì thứ gì đó anh vừa thấy trong kính chiếu hậu — ba bóng người mặc váy trắng, tóc xõa dài, đứng bất động giữa lằn ranh tối đen của rừng núi. Một trong số họ từ từ giơ tay vẫy.

Anh phanh gấp.

Không hiểu vì lý do gì.

Có gì đó bắt buộc anh phải dừng lại.

Mặc dù… tim đập dồn dập như trống trận.

Đèo Bảo Lộc, nối liền Lâm Đồng và Đồng Nai, từ lâu đã nổi danh là một trong những cung đường nguy hiểm bậc nhất Tây Nguyên. Không chỉ vì khúc cua tử thần hay những chiếc xe container đổ dốc không thắng, mà còn vì những lời đồn ma mị râm ran truyền miệng trong giới tài xế đường dài.

Người ta kể rằng vào những đêm mưa gió, khi sương giăng kín mặt đèo, thường có ba cô gái mặc váy trắng đứng bên vệ đường, vẫy xe xin đi nhờ. Ai dừng lại cũng không bao giờ đến được điểm đích…

…hoặc nếu đến, thì thần trí không còn nguyên vẹn.

Tài xế Hùng, người có thâm niên mười hai năm chinh chiến đường đèo, không phải người mê tín. Anh từng chở hàng từ Bắc vào Nam, lăn lộn đủ kiểu thời tiết, chứng kiến tai nạn, cướp bóc, thậm chí cả xác chết trên đường. Nhưng đêm nay… có gì đó khiến anh bất an. Trời mưa phùn, sương đặc quánh như cháo loãng, và con đèo như dài ra vô tận trong bóng tối.

Khi xe lướt qua khúc cua thứ chín, anh bỗng nghe tiếng động nhẹ sau thùng xe.

“Chắc hàng xê dịch,” anh nghĩ bụng, nhưng vẫn liếc kính chiếu hậu.

Lúc ấy, anh thấy họ.

Ba cô gái.

Đứng giữa đêm đen, váy trắng bay phần phật, tóc dài che gần hết khuôn mặt. Cô đứng giữa chậm rãi giơ tay, động tác mềm mại nhưng… sai lệch, như một con rối bị giật dây không đúng cách.

Tim Hùng thắt lại. Cơ thể anh như tự động nhấn thắng. Xe rít lên một tiếng chói tai. Khi dừng hẳn, anh chỉ còn nghe tiếng mưa lách tách rơi trên mái xe, và tiếng thở dốc của chính mình.

Anh quay sang ghế phụ — trống trơn.

Anh đi một mình mà.

Nhưng tiếng gõ cửa xe đột ngột vang lên, rất khẽ.

Cốc. Cốc.

Anh quay phắt đầu. Cô gái đứng giữa đang nhìn anh, dù tóc vẫn che mặt. Không rõ cô đứng đó từ bao giờ. Ánh đèn xe hắt lên khiến làn da trắng nhợt của cô ánh lên sắc tái xanh.

“Chú cho tụi con đi nhờ xuống chân đèo được không?”

Giọng cô đều đều, không cảm xúc.

Tài xế Hùng như bị thôi miên. Anh gật đầu.

Cánh cửa bật mở. Ba cô gái lần lượt bước lên xe. Không ai nói gì. Không khí trong ca-bin chợt lạnh hơn hẳn. Hùng rùng mình, bật máy sưởi.

Chiếc xe lại lăn bánh.

Cả đoạn đường, không một ai lên tiếng.

Anh lén liếc gương chiếu hậu: Cả ba cô gái đều ngồi ngay ngắn, tay đặt trên đùi, mắt nhìn thẳng về phía trước. Mặt trắng bệch. Không trang điểm. Không nhúc nhích.

Mãi đến khi xe đi qua khúc cua thứ mười một, cô gái ngồi giữa đột ngột cất lời:

“Chú có tin… có người chết mà chưa được siêu thoát không?”

Câu hỏi khiến lưng Hùng lạnh toát. Anh ậm ừ: “Có… thì cũng nghe nói…”

“Vậy chú có tin… có kẻ giết người nhưng chưa từng bị bắt không?”

Hùng im lặng. Trong đầu anh bỗng hiện lên vụ tai nạn cách đây hơn hai năm. Một chiếc xe khách chở đoàn sinh viên thực tập lao xuống vực ở đúng khúc cua thứ mười ba. Người ta nói xe mất thắng. Nhưng có tin đồn rằng…

Có người đã cắt thắng xe.

Ba nữ sinh viên ngồi cuối xe — thi thể biến dạng, không nguyên vẹn. Chết oan.

Tài xế xe khách hôm đó — một người đồng nghiệp của Hùng — sau tai nạn đã mất tích. Không ai tìm được anh ta. Người ta nói anh trốn sang Campuchia. Có người nói… anh ta bị ba hồn ma bắt đi.

Cô gái bên ghế phụ nghiêng đầu nhìn anh, lần đầu lộ rõ gương mặt. Mặt cô không có mắt. Chỉ là hai hốc trũng sâu đen ngòm.

“Chú biết mà… phải không?”

Hùng hét lên, đạp thắng. Xe rít cháy đường. Khi dừng lại, ghế phụ… trống trơn.

Không có ai cả.

Phía sau cũng không.

Không một bóng người.

Gió đêm thổi hun hút qua khe cửa kính, như những tiếng rên rỉ phát ra từ chính ngọn đèo.

Tài xế Hùng nắm chặt vô lăng, tim đập như muốn vỡ lồng ngực. Những gì anh vừa thấy… không thể là mơ. Họ đã ở đó, ba cô gái với ánh mắt rỗng tuếch và giọng nói buốt lạnh linh hồn.

Anh bật đèn trần xe lên — khoang lái trống trơn, không có ai ngoài anh.

“Không được hoảng, mày chạy đèo mười mấy năm rồi còn gì… Không được tin mấy chuyện nhảm…”

Nhưng tay anh run đến mức gần như không điều khiển nổi tay lái. Trên radio, một bản cải lương cũ vang lên lạc nhịp, tiếng hát như từ xa vọng về:

“Ai oán chi ai oán, duyên mình đành đứt gánh… tang thương… một đời…”

Anh vặn nút tắt radio. Lặng im.

Gần tới khúc cua thứ mười ba.

Anh chợt nhớ lại… vụ tai nạn năm đó.

Đó là một đêm mưa lớn. Người tài xế xe khách hôm ấy tên Quý — bạn nhậu thân của Hùng. Quý kể từng có lần cãi vã to với ba cô sinh viên nọ vì chuyện tiền nong thuê xe. Họ nghi ngờ anh ta ăn chặn tiền của đoàn trường, đòi báo cáo lên quản lý. Sau vụ đó, Hùng nghe loáng thoáng Quý hận lắm…

Và chỉ vài tuần sau, cả ba cô gái ngồi hàng ghế cuối cùng… chết thảm khi xe lao xuống vực ở đúng khúc cua thứ mười ba.

Không ai biết thắng xe bị cắt. Không có dấu hiệu phanh. Mọi người đổ lỗi cho thời tiết, đường trơn, hoặc lỗi kỹ thuật. Nhưng chỉ mình Hùng biết…

Quý từng nhắn một câu đầy ám ảnh qua Zalo:

“Họ không nên lắm lời. Tao chỉ cho tụi nó bài học. Nhưng tụi nó không đáng chết như vậy…”

Sau tai nạn, Quý biến mất.

Chết? Trốn? Hay… bị kéo xuống cùng tội lỗi?

Xe chầm chậm bò lên khúc cua thứ mười ba. Hùng không dám thở mạnh. Gió như lùa vào từng lỗ chân lông. Sương mù dày đặc. Đèn pha rọi chưa tới năm mét.

Đột nhiên — Bốp! Một âm thanh nặng nề như ai đó đập lên nắp capô.

Hùng giật mình đạp thắng. Đèn pha hắt lên phía trước…

Một thân người.

Nằm sõng soài giữa đường.

Một cô gái mặc váy trắng, tóc rũ rượi.

Anh hoảng loạn, lao ra khỏi xe, chạy đến.

“Em ơi! Em có sao không!?”

Không có phản hồi.

Hùng cúi xuống, chạm tay vào vai cô.

Lạnh toát.

Cô gái từ từ ngẩng mặt lên. Gương mặt nát bấy, chỉ còn một con mắt còn nguyên. Mắt đó nhìn anh chằm chằm.

Chú… có nhớ tụi con không…?

Từ trong rừng, tiếng chân dẫm lá vang lên.

Từ hai bên đường, hai bóng trắng khác tiến ra. Một người ôm đầu, máu rỉ ra từ tai. Một người mất nửa người, lê thân đầy máu.

Họ bao quanh Hùng.

Chú là bạn của anh Quý… Chú biết mà vẫn im lặng…
Chú cũng giết tụi con… giống như ảnh…
Không ai trong tụi con được về nhà… nhưng chú thì vẫn lái xe mỗi đêm như chưa có gì xảy ra…

Hùng lùi lại, miệng lắp bắp.

“Không… tôi… tôi không biết… Tôi đâu có làm gì…”

Cô gái mắt nát bước tới. Giọng như gió rít qua rặng thông:

Vậy chú nghĩ… tụi con sẽ để chú yên sao?

Người ta tìm thấy xe tải của Hùng sáng hôm sau, nằm nghiêng bên mép đèo, gần sát vực. Đèn pha vẫn bật, cửa xe mở toang. Hùng không có ở trong xe.

Chỉ còn lại đôi giày, một vệt kéo dài từ ghế lái ra tới lề đường — như có ai đó bị lôi đi.

Trên gương chiếu hậu, người cứu hộ thấy dòng chữ mờ mờ như viết bằng móng tay:

“Ba người chết, một người im lặng… đều đáng bị đưa đi.”

Cảnh sát tổ chức tìm kiếm quanh rừng suốt một tuần nhưng không tìm được xác Hùng.

Vụ việc dần rơi vào quên lãng. Người ta đồn anh trốn nợ, giả vờ tai nạn. Có người bảo anh bị cướp.

Nhưng những tài xế chạy đêm qua đèo Bảo Lộc thì lại kể chuyện khác.

Rằng cứ vào tầm 2 giờ sáng, khi xe sắp đến khúc cua thứ mười ba, thường có một chiếc xe tải cũ nổ máy rì rì lặng lẽ đậu bên vệ đường. Bên trong, không ai cầm lái. Nhưng đôi khi… người ta thấy bóng một người đàn ông ngồi lặng thinh, mắt trợn ngược, tay vẫn nắm chặt vô lăng.

Còn phía xa, trong sương mù trắng xóa, có ba cô gái mặc váy trắng đang vẫy tay.

Vẫy gọi người tiếp theo…

Hơn một năm sau cái đêm định mệnh ấy, một chàng tài xế trẻ tên Dũng nhận chuyến hàng đầu tiên lên Lâm Đồng. Người ta dặn dò:

“Coi chừng khúc cua thứ mười ba. Đừng dừng xe vì bất kỳ ai.”

Dũng cười khẩy. “Thời nay mà còn mê tín…”

Đêm đó, khi xe bò tới gần đỉnh đèo, mưa bắt đầu rơi.

Lúc kim đồng hồ nhích qua 2 giờ 12 phút, Dũng thấy họ — ba cô gái trong làn sương trắng.

Một người từ từ giơ tay vẫy.