Bà lão đồng nát ăn mặc b;ẩn thỉ;u vào ngân hàng rút tiết kiệm 2 triệu đồng để đóng học cho cháu và cái kết khiến cả phòng giao dịch c;hết lặng....
Giữa tiết trời oi ả đầu hè, khi mọi người đều tìm bóng râm trú nóng, một bà lão tóc bạc, dáng lom khom, tay xách túi vải bạc màu bước vào phòng giao dịch của một ngân hàng lớn trong thị trấn.
Bà mặc bộ quần áo sờn cũ, lấm lem bụi đất và bã giấy, mùi hôi từ bao ve chai còn phảng phất đâu đây khiến vài khách đang ngồi chờ phải chau mày, né tránh. Nhưng bà vẫn nhẹ nhàng nói với nhân viên lễ tân:
— “Tôi rút hai triệu… đóng tiền học cho thằng cu Bin. Hạn cuối hôm nay rồi…”
Cô nhân viên liếc nhìn bà từ đầu đến chân, không buồn giấu sự khó chịu:
— “Ngồi kia đợi đi bà. Có số thứ tự chưa?”
— “Tôi… tôi không biết lấy…”
Và thế là bà bị bỏ mặc. Không một ai hướng dẫn. Không một ánh mắt thiện cảm. Ba tiếng trôi qua. Bà vẫn ngồi đó, không ăn, không uống, mắt cứ nhìn chằm chằm vào tấm bảng điện tử chờ tên mình xuất hiện — mà không hề biết rằng chẳng có ai nhập tên bà cả.
Lúc ấy, Lan – một nhân viên mới thực tập – đang xử lý hồ sơ thì thấy hồ sơ của bà lão bị đẩy qua một bên, kèm dòng ghi chú nguệch ngoạc: “Chắc nhầm hoặc không có tiền, để sau xử lý.”
Cô tò mò mở lên. Và sững người.
Tài khoản của bà có hơn 312 triệu đồng. Số tiền được ghi chú là “từ bán đất tổ tiên, gửi ngân hàng để dành cho cháu nội đi học đại học – tuyệt đối không tiêu một đồng.”
Ngay lập tức, Lan lao ra ngoài, chạy đến chỗ bà.
— “Bà ơi… con xin lỗi. Con giúp bà làm thủ tục rút tiền nhé.”
Bà chỉ gật đầu, mệt mỏi nhưng vẫn cười hiền:
— “Bà không biết làm… nên đợi thôi. Cháu bà bảo không đóng hôm nay là không được thi.”
Lan rút tiền, đích thân đưa tận tay bà kèm phong bì đựng biên lai. Nhưng câu chuyện chưa dừng lại ở đó.
Một người đàn ông trung niên mặc vest – là giám đốc chi nhánh – đã chứng kiến từ đầu. Ông tiến tới, cúi đầu:
— “Tôi xin lỗi bà thay mặt ngân hàng. Chúng tôi đã sai… quá sai.”
Bà lắc đầu:
— “Không sao đâu chú. Người như tôi… quen rồi. Miễn sao thằng nhỏ được đi học là được…”
Hôm sau, câu chuyện được Lan kể lại trên mạng xã hội, kèm tấm ảnh chụp lén bà lão đang ngồi co ro ở góc ghế nhựa giữa ngân hàng đông người. Dòng caption:
“Bà có hơn 300 triệu, chỉ xin rút 2 triệu. Và chờ suốt 3 tiếng… vì không ai tin bà có tiền.”
Câu chuyện gây bão. Báo chí tìm đến tận nhà bà – một căn lều tạm ở gần bãi rác thị trấn. Người cháu – Bin – là học sinh giỏi, từng giành học bổng tỉnh nhưng suýt phải nghỉ học vì thiếu học phí. Trường đại học sau khi biết chuyện đã trao cho cậu học bổng toàn phần.
Lan được nhận làm chính thức.
Còn ngân hàng – buộc phải tổ chức họp báo, xin lỗi công khai, và lập chính sách hỗ trợ người cao tuổi, người yếu thế.
Bà lão?
Bà vẫn đi nhặt ve chai mỗi sáng. Nhưng giờ, ai cũng chào bà bằng ánh mắt kính trọng. Có người trẻ còn gọi bà là “Bà Nội Triệu Đô của trái tim”.
Một hôm, người ta thấy bà ngồi nghỉ bên lề đường, ánh mắt nhìn xa xăm, rồi mỉm cười nói với một người hàng xóm:
“Tôi không giàu tiền đâu… tôi chỉ giàu vì mình còn có thằng cháu biết quý chữ. Thế là đủ rồi.”