Người đàn ông mới vừa ra t:ù, mở một tiệm sửa xe để làm lại cuộc đời. Nhưng vì v:ết s:ẹo quá khứ nên ai cũng xa l:ánh. Để rồi, trong một đêm mưa gió, một sự việc đã xảy ra khiến ai nấy s:ững s:ờ...
Con hẻm nhỏ nằm khuất sau chợ, nơi tiếng rao hàng trộn lẫn tiếng nổ xe máy mỗi sáng, là nơi ai cũng quen mặt nhau.
Nhưng từ ngày “gã tù mới ra” về dựng tạm một tiệm sửa xe bên lề đường, xóm nhỏ bỗng chộn rộn bàn tán.
Gã đàn ông ấy tên Khang. Trạc hơn ba mươi, thân hình rắn rỏi, đôi mắt lúc nào cũng cúi gằm, giọng nói trầm khàn và hiếm khi cười.
Anh thuê một căn chòi nhỏ sát góc tường, dựng bảng “Sửa xe – vá lốp – thay nhớt”, nhưng chẳng ai bước chân vào.
Mỗi khi có tiếng máy xe vang lên trước tiệm, Khang ngẩng đầu nhìn, hy vọng. Nhưng khi ánh mắt người ta bắt gặp anh, họ lại rồ ga đi thẳng.
Có người thì thầm:– “Nghe nói mới ra trại đó. Trộm xe bị bắt ba năm.”– “Trời ơi, lỡ giao xe cho ổng, ổng tráo đồ thì sao?”Ngày qua ngày, Khang vẫn lau mớ cờ-lê, mỏ-lết sạch bóng, sắp ngay ngắn như người lính chỉnh quân phục. Nhưng khách thì vẫn vắng hoe.
Mỗi trưa, anh tự nấu gói mì, vừa ăn vừa nghe tiếng trẻ con đá bóng bên kia hẻm.Một buổi chiều, có cậu bé dắt chiếc xe đạp bị tuột sên, dừng trước tiệm, lấm lét nhìn vào.
Khang mỉm cười – một nụ cười vụng về – rồi bước ra:
– “Để chú sửa cho.”Thằng bé ngập ngừng:
– “Cháu… cháu không có tiền…”
– “Không sao. Xe tuột sên thôi mà.”
Anh cúi xuống, tháo bánh xe nhẹ nhàng, bàn tay quen thuộc với những chi tiết nhỏ. Mồ hôi rịn ra trán, nhưng anh vẫn cặm cụi.
Lúc đưa xe lại cho cậu bé, anh chỉ nói:– “Lần sau nhớ tra dầu thường xuyên, sên mới không tuột.”
Nhưng chưa kịp vui vì lần đầu có người đến sửa, tối hôm đó, một bà hàng xóm ghé tai mắng cậu bé:
– “Tao cấm mày lại gần cái tiệm đó. Lỡ mất xe, ai chịu?”
Khang ngồi trong quán, nghe hết. Đôi tay siết nhẹ cái khăn dầu.Rồi một đêm mưa lớn kéo về. Cơn giông lùa nước qua mái tôn cũ rỉ. Khang vừa định tắt đèn nghỉ sớm thì nghe tiếng “xoẹt xoẹt” của bánh xe trượt trên mặt nước.
Ngoài kia, một chiếc xe tay ga dừng lại, một bà cụ mặc áo mưa đang loay hoay dựng xe.Không đắn đo, anh xách đèn pin, chạy ra dưới mưa:
– “Cụ ơi, để con xem.”
– “Xe thủng bánh… mà giờ không ai chịu dừng lại giúp.”
– giọng cụ run run.
– “Không sao, con sửa được.”Khang quỳ xuống vũng nước, cởi áo mưa khoác cho cụ, rồi xoay lốp xe bằng ánh đèn pin cũ. Mưa xối xuống vai, ướt hết lưng áo. Một lúc sau, xe nổ máy.
Cụ nhìn anh, cười hiền hậu:
– “Cảm ơn con. Con tên gì để mai cụ ghé trả tiền?”
– “Thôi cụ ơi, chút chuyện nhỏ, con không lấy tiền đâu.”Sáng hôm sau, cả xóm xôn xao. Một chiếc ô tô đen bóng đậu trước tiệm sửa xe tồi tàn. Từ trong xe, một người đàn ông bảnh bao bước xuống, đi cùng bà cụ hôm qua – hóa ra là mẹ của chủ tịch phường.
Cụ chỉ tay vào Khang, nói lớn:– “Chính cậu ấy cứu mẹ tối qua. Dưới mưa gió mà vẫn sửa xe, còn cho mẹ mượn áo mưa nữa.”Mọi người nhao nhao, nhưng người ngỡ ngàng nhất là ông chủ tịch phường.
Ông bắt tay Khang, mắt ánh lên sự cảm phục:– “Cháu từng có quá khứ, nhưng hôm nay cháu làm được điều mà nhiều người tốt chưa chắc làm được.”Khang chỉ biết cúi đầu, nói khẽ:
– “Cháu không muốn chứng minh gì… Chỉ muốn được làm lại, sống yên ổn.”Từ hôm đó, mọi ánh nhìn với Khang dần thay đổi.
Người đầu tiên đến sửa xe là ông già xe đạp cọc cạch. Rồi tới chị bán bún bò, rồi anh xe ôm cuối hẻm. Dần dần, tiệm sửa xe vắng vẻ trở thành nơi quen thuộc. Không cần biển hiệu, chỉ cần câu truyền tai:
– “Tới ông Khang đó, sửa kỹ lắm, không chém ai đâu.”Một chiều, thằng bé hôm trước quay lại, lần này đạp xe mới hơn. Nó cười tươi, dúi vào tay Khang bịch bánh tiêu:
– “Má cháu kêu đem cho chú. Má nói chú là người tốt.”Khang nhìn bịch bánh, rồi nhìn đứa trẻ, mắt cay xè. Anh ngẩng lên, thấy trời Sài Gòn hôm đó không còn mưa.Chỉ còn nắng nhẹ, và niềm tin trở lại.