Tôi là giáo viên được giao cho trông coi sinh viên ở lại trường, tối đó tôi đếm số sinh viên nằm trên giường. 1, 2, 3… 9. Tôi nhíu mày và đếm lại 9 sinh viên. Nhưng sổ đăng ký ký túc xá của tôi chỉ có 8 nữ sinh.”
Tôi là giáo viên chủ nhiệm, được phân công trực đêm trông coi nhóm sinh viên nữ ở lại ký túc xá trong kỳ thi lại.
Dãy phòng hôm đó vắng lặng bất thường.
Hành lang chỉ có ánh đèn neon vàng vọt, tiếng quạt trần kêu cọt kẹt.
Trước khi khóa cửa, tôi có thói quen đếm số sinh viên trên giường.
Phòng 203.
Toàn bộ là nữ sinh năm nhất.
Tôi rọi đèn pin, vừa đi vừa đếm thầm:
1…
2…
3…
4…
5…
6…
7…
8…
9…
Tôi dừng lại.
Tim chợt hụt một nhịp.
9 người.
Tôi nhíu mày, lấy sổ đăng ký ký túc xá ra xem lại.
Phòng 203:
8 nữ sinh. Không hơn, không kém.
Tôi tự trấn an: Chắc mình đếm nhầm.
Tôi quay lại, đếm lần nữa.
Chậm rãi.
Rất chậm.
1…
2…
3…
4…
5…
6…
7…
8…
9…
Tôi lạnh sống lưng.
Không phải ảo giác.
Trên 9 chiếc giường sắt, đều có người nằm.
Tất cả đều trùm chăn kín đầu, quay lưng về phía tôi.
Không ai cử động.
Tôi rọi đèn pin kỹ hơn.
Giường số 9 nằm sát góc phòng, vị trí vốn để trống vì sinh viên cuối cùng đã xin chuyển phòng từ đầu học kỳ.
Chăn trên giường đó cũ hơn, không giống loại chăn phát của ký túc xá.
Tôi nuốt khan.
– Em nào nằm nhầm giường? – tôi hỏi.
Không ai trả lời.
Tôi bắt đầu rung tay.
Ánh đèn pin run rẩy rọi từng khuôn giường.
Ở giường số 9, tôi thấy một bàn tay thò ra khỏi chăn.
Tay gầy, ngón tay dài bất thường, móng tay đen sẫm.
Tôi lùi lại một bước.
– Em… em là ai? – giọng tôi khàn đi.
Chiếc chăn khẽ nhúc nhích.
Bất ngờ, một nữ sinh ở giường số 3 bật dậy, hét toáng lên:
“CÔ ƠI! ĐỪNG LẠI GẦN NÓ!”
Cùng lúc đó, tất cả các giường còn lại đều bật ngồi dậy.
Chỉ riêng giường số 9… vẫn nằm im.
Một sinh viên run rẩy khóc:
– Nó nằm đó từ lúc tắt đèn… tụi em không dám nói…
Tôi lùi sát cửa.
Chiếc chăn trên giường số 9 từ từ tụt xuống.
Không phải một khuôn mặt quen thuộc.
Đó là một cô gái mặc đồng phục sinh viên cũ, cổ áo sờn, mắt mở trừng trừng nhưng đồng tử trắng dã.
Miệng cô ta mấp máy, không phát ra tiếng.
Trên cổ tay cô ta có vòng thẻ ký túc xá.
Tên trên thẻ là:
PHÒNG 203 – TRẦN THU HÀ
Tôi chết lặng.
Đó là cái tên tôi từng thấy…
trong hồ sơ kỷ luật 3 năm trước.
Trần Thu Hà – sinh viên năm nhất – từng ở đúng phòng này.
Cô bé bị trầm cảm, xin ở lại trường ôn thi một mình.
Một đêm, cô bé treo cổ trong phòng tắm ký túc xá.
Nhà trường xử lý nội bộ.
Phòng được sơn sửa.
Tên bị xóa khỏi danh sách.
Nhưng…
Không ai chuyển giường của cô ấy đi.
Tôi ngất ngay tại chỗ.
Sáng hôm sau, ban quản lý kiểm tra phòng 203.
Chỉ có 8 sinh viên.
Giường số 9 trống trơn.
Không chăn.
Không thẻ.
Không dấu vết.
Nhưng trong sổ trực đêm của tôi…
Có một dòng chữ không phải nét chữ của tôi:
“Cô đếm đúng rồi.”
Tôi xin chuyển công tác ngay trong tháng đó.
Từ hôm ấy, tôi không bao giờ đếm người trong phòng tối nữa.
Vì có những nơi…
Không phải lúc nào cũng thiếu người.
Mà là… thừa ra một người không nên tồn tại.
