Không liên lạc được với con gái lấy chồng xa, bố tôi 70 tuổi ôm thùng đồ ăn bơi qua dòng nước lũ để mang đến cho con gái đang mắc kẹt, dọc đường ông còn suýt đu-ối nước, vậy mà cầm đến nơi ông dúi vào tay rồi nói câu khiến cả xóm điến-g người...
Mấy hôm nay lũ dâng nhanh, nước ngập đến tận mái nhà. Điện cúp, sóng yếu, chẳng ai liên lạc được với ai. Tôi gọi cho con gái lấy chồng tận bên kia xã, mãi chỉ nghe “thuê bao không liên lạc được”.
Bố tôi — người đã 70 tuổi, tay run run vì viêm khớp — ngồi lặng trên ghế suốt buổi sáng. Đến khi nghe tin khu xóm bên kia bị cô lập, ông bỗng đứng dậy, kéo chiếc áo mưa rách, nói khẽ:
– Nó sợ nước lắm, lại yếu người… chắc không có gì ăn rồi. Bố phải qua.
Mẹ tôi gào lên cản:
– Ông điên à! Nước xiết thế kia, trôi người chứ chẳng đùa!
Nhưng ông chỉ khẽ nói:
– Bố còn khỏe. Không đi, lòng bố chẳng yên.
Ông buộc chặt thùng xốp lên người: bên trong là vài túi mì, gạo, ít cá khô, mấy viên thuốc cảm. Rồi ông lội xuống dòng nước lạnh ngắt, từng bước, từng bước một.
Người trong xóm ai cũng nhao ra gọi, nhưng ông đã bơi đi mất hút giữa làn nước mênh mông. Sóng đánh, nước xoáy cuốn phăng cả chiếc nón, ông chìm lên hụp xuống, có lúc tưởng không qua nổi. Vậy mà gần hai tiếng sau, người ta thấy ông khập khiễng đi qua đoạn đê bên kia, người ướt sũng, ôm chặt chiếc thùng, thở dốc nhưng vẫn bước.
Ông đến được nhà con gái. Cửa đóng im ỉm, nước ngập nửa vách. Người ta chỉ thấy ông gõ cửa, gọi khản giọng. Lát sau, anh hàng xóm chèo ghe lại, mặt thất thần:
– Cụ ơi… nhà nó bị lũ cuốn rồi… đêm qua ấy…
Ông sững người, môi run run, mắt trân trân nhìn vào căn nhà trống hoác. Mọi người tưởng ông sẽ ngã quỵ, nào ngờ ông chỉ nhẹ nhàng mở thùng xốp, lấy túi đồ ăn đặt trước bậc cửa, rồi nói bằng giọng khản đặc:
– Bố mang đồ sang cho con đây… con đói thì về mà ăn nhé… bố để ở đây…
Cả xóm lặng im. Gió rít qua mái tôn, tiếng nước vỗ đều đều như tiếng khóc. Ông vẫn ngồi bên bậc cửa ấy đến tận tối, tay đặt lên chiếc thùng xốp, miệng lẩm bẩm gọi tên con giữa cơn mưa tầm tã.
Đêm đó, người ta phải bế ông về. Còn thùng đồ — sáng hôm sau, khi nước rút, người ta thấy nó vẫn nằm đó, nắp mở ra, bên trong chỉ còn mảnh giấy nhàu nát ông viết vội:
“Bố sang rồi đây, con gái à. Đừng sợ nước nữa, có bố bên con.”