Anh hét lên bảo vợ con nh/ảy ra cửa sổ thoát thân cùng ông bà, anh hứa sẽ chạy theo ngay, nào ngờ đến lúc cứu hộ phá cửa vào, tất cả 5 người trong nhà đều trong tình trạng...
Tiếng nổ lớn vang lên, lửa bốc từ tầng dưới cuộn trào như con thú khát máu. Khói đen đặc quánh tràn vào khắp nhà, nuốt chửng mọi lối thoát. Tôi ôm chặt đứa con nhỏ, ho sặc sụa trong tiếng khóc thất thanh của mẹ và tiếng cầu cứu hoảng loạn của bố.
Anh lao tới, tay nắm chặt tay tôi run rẩy:
– Em, mau bế con nhảy qua cửa sổ! Dưới kia có mái hiên, anh sẽ theo ngay sau!
Tôi nhìn anh, nước mắt lẫn khói cay xè:
– Còn anh thì sao?
– Anh lo cho bố mẹ, rồi anh sẽ ra sau!
Tôi không kịp nghĩ nhiều, chỉ nghe tiếng anh gào lên giữa đám lửa:
– Nhảy đi! Cứu con trước!
Tôi ôm con lao qua cửa sổ. Mái hiên gãy rầm, tôi lăn xuống đất, đau điếng, nhưng vẫn cố bò dậy. Mẹ tôi và bố cũng được người dân kéo ra, khói bám đầy tóc, người ướt sũng. Cả bốn chúng tôi đều nhìn về căn nhà đang rực cháy.
– Còn anh… còn anh ấy đâu? – tôi gào.
Không ai trả lời. Cứu hộ đến, tiếng vòi rồng rít lên, cửa sắt bị phá tung. Tôi đứng chết lặng nhìn họ lao vào.
Một người lính cứu hỏa hốt hoảng chạy ra, mặt tái mét, giọng run run:
– Trong nhà… còn 5 người.
Tôi ngẩn người:
– 5… người? Không thể! Ngoài này đã có 4 người rồi!
Họ bế ra những thi thể cháy đen nằm sát nhau dưới sàn. Tôi nhận ra… khuôn mặt anh — nhưng bên cạnh anh, lại là tôi, là con tôi, là bố mẹ tôi — tất cả giống hệt, nằm im như thể đang ngủ.
Tôi gào lên, nhưng chẳng ai nghe thấy. Người ta đang phủ tấm vải trắng lên chúng tôi — còn tôi, người đang “đứng nhìn” bên ngoài, thấy bàn tay mình xuyên qua khói, nhẹ như hơi sương…
Lúc ấy tôi mới hiểu — khi anh hét “nhảy đi!”, chúng tôi đã không kịp nữa.
Cả nhà đã ở lại, trong chính căn nhà bốc cháy ấy.
Còn tôi… chỉ là linh hồn chưa chịu rời đi, vẫn đang tìm anh giữa biển lửa tàn.