Đang làm đám cưới, mẹ chồng tôi bất ngờ từ dưới xồng xộc lên sân khấu, t:át tôi liên tục 10 cái rồi gi:ật micro của MC bảo rằng tôi là đứa con gái của một gia đình có người bố đi t:ù
Tiếng nhạc cưới vang rền trong hội trường lớn nhất nhì thành phố Thanh Hóa. Ánh đèn pha lê rọi xuống dàn bàn phủ ren trắng, nơi hơn ba trăm khách đang nâng ly chúc mừng. Tôi – Hân, cô dâu – đứng bên cạnh Tuấn, chồng tôi, trong chiếc váy lộng lẫy mà suốt đời tôi không nghĩ mình sẽ được mặc.
Mọi thứ diễn ra hoàn hảo, cho đến khi một tiếng “bốp!” vang lên giữa không khí ngọt ngào. Cả hội trường im bặt.
Tôi chưa kịp hiểu chuyện gì thì mẹ chồng tôi – bà Liên – lao lên sân khấu, tát tôi liên tiếp, từng cái rát bỏng, đếm được đủ mười cái. Mắt bà đỏ ngầu, giọng khàn đi:
“Con gái nhà tù tội mà cũng dám bước chân vào nhà tao à?!”
Tôi choáng váng. Bàn tay đang cầm hoa rơi xuống, cánh hồng tả tơi trên nền thảm đỏ. Tuấn sững sờ, không kịp phản ứng. Mọi người xì xào. Có người rút điện thoại quay clip.
Bà Liên giật micro từ tay MC, giọng run rẩy mà đầy giận dữ:
“Tôi không cho phép đứa con gái có ông bố từng đi tù vì tội lừa đảo làm dâu nhà tôi! Mọi người ở đây cần biết rõ, nó che giấu thân phận suốt thời gian qua!”
Hàng trăm con mắt dồn về phía tôi. Những tiếng xì xào như mũi dao nhỏ cắm liên tiếp vào da thịt.
Và rồi, từ hàng ghế cuối, một người đàn ông gầy, mặc bộ vest đã sờn, lặng lẽ đứng dậy. Ông ấy – chính là bố tôi. Ông đi từng bước chậm, dáng hơi khom, lên sân khấu. Không ai dám ngăn. Cả hội trường như bị đóng băng.
Tôi chỉ kịp thốt: “Bố, đừng…”
Ông dừng trước mặt bà Liên, giọng khàn, nhưng từng chữ như dao cắt:
“Đúng. Tôi từng ở tù. Vì một vụ lừa đảo… mà tôi không phạm. Tôi nhận tội thay cho người khác – chồng bà.”
Cả hội trường chết lặng.
Tuấn quay ngoắt sang nhìn mẹ mình, mặt trắng bệch.
“Mẹ… bố con… là sao?”
Bà Liên lảo đảo, toát mồ hôi. Bố tôi lấy trong túi ra một xấp giấy tờ cũ, phủ bụi thời gian.
“Hai mươi lăm năm trước, trong công ty xây dựng, chồng bà biển thủ tiền dự án. Tôi là phó giám đốc, được ông ấy hứa sẽ lo cho vợ con tôi nếu tôi đứng ra nhận. Tôi tin. Tôi đi tù bảy năm, còn ông ấy… vẫn sống yên ổn, chết trong danh dự. Bà biết rõ điều đó. Bà hứa sẽ không bao giờ để con cháu tôi chịu thiệt. Hôm nay, bà giữ lời thật đấy.”
Tiếng rì rầm lan khắp khán phòng. Ai đó nín thở. Ai đó thốt: “Trời ơi!”
Bà Liên ngồi sụp xuống, đôi tay run run, miệng lẩm bẩm: “Tôi… tôi tưởng anh chết rồi…”
Bố tôi nhìn bà, ánh mắt đầy mệt mỏi:
“Người chết rồi là lương tâm của bà, chứ không phải tôi.”
Ông quay lại nhìn tôi, mỉm cười hiền lành:
“Con à, bố không đến để thanh minh. Bố chỉ muốn mọi người biết, con không cần cúi đầu. Bố đi tù, nhưng con không có tội. Hôm nay, con cứ cưới, nếu con còn muốn.”
Tôi òa khóc. Tuấn nắm chặt tay tôi, rồi quay sang nhìn mẹ:
“Con chỉ cưới Hân. Nếu mẹ phản đối, con rời khỏi nhà này.”
Bà Liên gục đầu, khóc nấc. Những giọt nước mắt muộn màng rơi xuống thảm đỏ.
Bố tôi cúi chào khách mời, rồi bất ngờ… quỳ xuống trước mẹ chồng tôi.
Cả hội trường thảng thốt.
“Tôi quỳ không phải để xin tha. Tôi quỳ để kết thúc một món nợ kéo dài hai mươi lăm năm. Tôi từng nợ gia đình bà một sự im lặng, hôm nay tôi trả bằng danh dự. Từ nay, chúng ta hết nợ.”
Nói rồi, ông mở vali nhỏ, lấy ra một phong bì niêm phong cũ kỹ.
“Trong này là bản gốc hồ sơ năm đó. Tôi giữ để nếu một ngày con gái tôi bị xúc phạm, tôi còn có bằng chứng để nó ngẩng đầu.”
Ông đặt phong bì lên bục lễ, nhìn thẳng vào ống kính máy quay đang livestream.
“Ai từng bôi nhọ con gái tôi, xin hãy nhớ hôm nay – sự thật không chết.”
Khán phòng im phăng phắc.
Một người đàn ông trung niên – là cậu em họ của Tuấn, đang làm công an tỉnh – bước lên, nhận phong bì, lật qua vài trang, mặt đổi sắc.
“Mọi người… hồ sơ thật. Người nhận tiền ký tên là ông Trần Văn Minh, chồng bà Liên. Chú Hân bị oan thật.”
Tiếng ồn ào dâng lên, rồi im bặt khi MC – người đã trấn tĩnh lại – lấy micro:
“Xin quý khách bình tĩnh. Buổi lễ… xin được tiếp tục, nếu cô dâu chú rể đồng ý.”
Tôi nhìn bố. Ông gật đầu. Tuấn nắm tay tôi, kéo lại gần, thì thầm: “Mình cưới, nhưng sau này sẽ xây lại danh dự cho bố em, bằng chính hai bàn tay mình.”
Cả hội trường đứng dậy, vỗ tay. Lần đầu tiên, tiếng vỗ tay không vì “cặp đôi đẹp nhất”, mà vì một người đàn ông đã dám bước lên sân khấu để bảo vệ con gái bằng sự thật.
Bà Liên ngồi lặng, nước mắt giàn giụa, miệng lẩm bẩm xin lỗi.
Tối hôm đó, khi tiệc tàn, bố tôi không ở lại. Ông để lại trên bàn cưới một mảnh giấy:
“Bố về quê, không muốn làm vướng hai con. Chỉ mong con sống ngẩng đầu. Ai cũng có quá khứ, nhưng không ai đáng bị định nghĩa bằng nó.”
Dưới tờ giấy, ông để lại cặp nhẫn vàng trơn cũ kỹ – nhẫn cưới của bố mẹ tôi trước khi cuộc đời họ rẽ ngang.
Tôi ôm nhẫn, khóc như một đứa trẻ.
Ba tháng sau, khi cầu truyền hình địa phương làm phóng sự “Sự thật sau đám cưới chấn động Thanh Hóa”, người ta mới biết: ông bố “tù tội” năm xưa chính là người đã âm thầm cứu cả làng khỏi một vụ sập đập nước bằng sáng chế cũ của mình.
Phóng viên hỏi tôi: “Chị nghĩ gì về cú tát trong lễ cưới?”
Tôi mỉm cười:
“Nhờ những cái tát ấy, tôi biết mình có một người bố đáng tự hào nhất trên đời.”
Và buổi chiều hôm đó, ở quê, có người đàn ông dáng gầy, mặc áo nâu sờn, ngồi uống trà trước sân. Ông nghe tiếng chim, ánh nắng rọi qua tán cau, và khẽ nói một mình:
“Cái tát nào cũng có thể rửa được, miễn là con mình được ngẩng đầu.”
Một năm sau, trong lễ khánh thành cây cầu mới mang tên “Cầu Minh Hân”, tôi thấy tấm biển nhỏ ở chân cầu ghi dòng chữ:
“Tài trợ ẩn danh: Người từng đi tù vì danh dự của mình.”
Tôi biết, bố tôi vẫn lặng lẽ đứng sau, như ngày hôm đó – giữa đám đông, lặng lẽ, nhưng sáng hơn mọi ánh đèn.