Chồng đưa ti/ểu t/am vào Sài Gòn sinh con, 10 người nhà chồng đi theo – tôi lặng lẽ khiến cả gia đình thành v/ô gi/a c/ư trong một đêm...
Ngày tôi lấy Tuấn, ai cũng bảo tôi số sướng. Anh là con trai cả trong một gia đình có tiếng ở quê, bố mẹ buôn bán, anh em đông đủ, ai cũng có công việc riêng. Tôi vốn chỉ là một cô gái bình thường, chẳng giàu có, chẳng quyền thế, chỉ được cái hiền lành, chịu khó. Những năm đầu, tôi sống hết lòng vì chồng, vì nhà chồng. Tiền bạc kiếm được đều dồn vào tay anh, tin tưởng tuyệt đối.
Nhưng càng ngày, tôi càng nhận ra, gia đình chồng không coi tôi là người trong nhà. Từ chuyện nhỏ đến chuyện lớn, tôi đều bị gạt sang một bên. Họ xem tôi như một công cụ kiếm tiền, còn mọi quyết định đều xoay quanh “gia tộc” của họ. Tuấn thì dần thay đổi, lạnh nhạt, hay đi công tác dài ngày mà không bao giờ nói rõ đi đâu.
Mãi cho đến một ngày, tôi tình cờ nghe được cuộc điện thoại của mẹ chồng. Giọng bà đầy hãnh diện:
“Trong này chuẩn bị sinh rồi, cả nhà vào chăm. Con bé kia ngoan ngoãn lắm, chịu thương chịu khó. Khác hẳn cái thứ ngoài kia.”
Tôi chết lặng. “Con bé kia” chính là người thứ ba. Thì ra, chồng tôi đã đưa nhân tình vào Sài Gòn, thuê nhà sang trọng để cô ta sinh con. Không những thế, cả đại gia đình chồng – từ bố mẹ, anh chị em, dâu rể – kéo nhau đi theo, mười người cả thảy, thay phiên nhau phục vụ, coi như một sự kiện trọng đại.
Còn tôi, người vợ hợp pháp, bị bỏ lại phía sau, chẳng ai ngó ngàng.
Tôi không khóc, cũng không làm ầm. Tôi hiểu, một khi cả gia đình đồng lòng che chở cho chuyện sai trái, thì mình có kêu gào cũng chỉ biến thành trò cười. Tôi chọn im lặng – nhưng trong lòng đã dấy lên một kế hoạch.
Gia đình chồng vốn dựa vào căn nhà ba tầng giữa phố – vừa để ở, vừa cho thuê tầng trệt buôn bán. Giấy tờ căn nhà ngày xưa, vì tin tưởng, Tuấn đã để tôi cùng đứng tên đồng sở hữu. Bấy lâu nay tôi không để tâm, coi đó là chuyện bình thường. Nhưng giờ, nó chính là chìa khóa thay đổi tất cả.
Tôi lặng lẽ thu thập chứng cứ về việc Tuấn ngoại tình: những bức ảnh, tin nhắn, hóa đơn khách sạn, giấy tờ chuyển tiền cho nhân tình. Mọi thứ tôi cẩn thận sắp xếp, không sót một chi tiết. Rồi tôi tìm đến luật sư. Anh ta nhìn hồ sơ và nói thẳng:
“Chị đủ cơ sở để ly hôn và yêu cầu phân chia tài sản. Với căn nhà này, chị có thể yêu cầu toàn quyền.”
Tôi mỉm cười. Không cần phải ồn ào, tôi chỉ cần pháp luật đứng về phía mình.
Trong khi cả gia đình chồng đang vui vẻ trong Sài Gòn, chờ đứa trẻ chào đời, tôi nộp đơn ra tòa. Vì họ vắng mặt, mọi giấy tờ đều được gửi hợp lệ, nhưng chẳng ai có mặt để phản đối. Sau vài tháng, phán quyết cuối cùng được đưa ra: căn nhà thuộc về tôi toàn quyền sở hữu.
Ngày họ trở về, tay xách nách mang, mặt mày hớn hở bế đứa bé trai đỏ hỏn, họ còn tưởng sẽ về lại tổ ấm quen thuộc. Nhưng trước cửa, đã treo biển “Nhà này không còn thuộc quyền sở hữu của gia đình ông Tuấn”. Họ sững sờ, gọi điện cho tôi, la hét, chửi rủa. Tôi chỉ đáp gọn:
“Tất cả đều hợp pháp. Tôi đã nhường nhịn quá nhiều. Từ nay, tôi không còn liên quan gì đến các người.”
Cả gia đình mười người, từng kiêu hãnh coi thường tôi, nay bơ vơ, chẳng còn chỗ dựa. Họ phải chen chúc trong căn phòng trọ nhỏ thuê tạm ở ngoại ô. Những tiếng oán trách vang lên trong chính ngôi nhà thuê ấy: anh đổ lỗi cho chị, bố mắng mẹ, em hằn học anh cả. Đứa bé mới sinh khóc ngằn ngặt trong cảnh hỗn loạn.
Còn tôi, tôi chuyển đến một căn hộ mới, bắt đầu lại cuộc sống. Tôi không hận thù, cũng chẳng cần trả đũa thêm. Chỉ là, họ đã tự tay đẩy tôi ra khỏi gia đình, thì tôi chọn cách rút lui trong im lặng – và mang theo cả mái nhà họ từng tự hào.
Mỗi khi nghĩ lại, tôi thấy nhẹ nhõm. Sự im lặng của tôi từng khiến họ khinh thường, nhưng chính sự im lặng ấy lại là con dao sắc bén nhất. Họ đã mất tất cả – không phải vì tôi làm ầm ĩ, mà vì tôi biết chờ đúng lúc để đi một bước quyết định.
Câu chuyện của tôi không có tiếng khóc lóc bi lụy, cũng chẳng có màn đánh ghen ồn ào. Chỉ có một sự thật rõ ràng: ai gieo gió thì gặt bão. Và bây giờ, họ phải học cách sống trong cảnh vô gia cư – hậu quả từ chính sự ích kỷ và phản bội của mình.