Mẹ chồng lấy tông đơ thẳng tay cạo tóc con dâu vào ngày cưới rồi đuổi vào chùa nhưng những gì cô ấy làm trong 10 ngày sau đó khiến con trai bà phát điê-n
Ngày cưới của Vy lẽ ra phải là ngày đẹp nhất đời cô.
Nhưng chỉ một tiếng sau khi trang điểm xong, cô đã phải đứng run rẩy trong phòng thay đồ của nhà trai, nhìn bà Thoa — mẹ chồng tương lai — mặt lạnh như băng.
Bà cầm cái tông đơ bật rẹt rẹt ngay trước mặt Vy.
“Nhà này thờ mẫu, làm dâu phải bỏ cái tính kiêu kỳ. Tóc dài là điềm xui, tao cạo cho mày để tẩy uế.”
Vy hét lên, chạy lùi lại, nhưng chồng cô — Hải — đứng ngay cửa, không nói gì, chỉ cắn môi.
Trong khoảnh khắc Vy tuyệt vọng nhất, bà Thoa xông tới, đè vai cô xuống, đưa tông đơ lên xoẹt một đường dài.
Tóc Vy rơi xuống thành những mảng đen trên nền gạch trắng.
Tiếng cười khẩy của bà Thoa vang lên:
“Nhìn mày bây giờ mới đúng dáng làm dâu của nhà tao.”
Vy ngồi sụm xuống, run bần bật.
Nhưng sự tủi hổ chưa kịp tan thì bà Thoa đã ném túi đồ vào mặt cô:
“Cút lên chùa đầu làng đi. Tẩy uế đủ 10 ngày rồi về. Nhà này không nhận con dâu dơ bẩn.”
Hải chỉ lắp bắp:
“Mẹ… mẹ quá rồi…”
Nhưng cũng không dám kéo vợ lại.
Vy nhìn người đàn ông mà mình sắp lấy làm chồng—rồi quay lưng bước đi.
Không khóc. Không nói.
Chỉ im lặng đến đáng sợ.
Tưởng Vy sẽ biến mất.
Nhưng đúng ngày thứ 10, lúc 3 giờ sáng, điện thoại Hải reo liên tục.
Tin nhắn từ hàng xóm, từ người trong họ, từ thợ xây trong làng:
“Anh ơi, hình như vợ anh đang… xây nhà?”
“Cô Vy đang đập cái nhà hoang cuối xóm, bảo là xây studio.”
“Cả đội thợ làm ngày đêm. Tiền chi mạnh tay lắm.”
Hải choáng váng.
Mẹ hắn thì bật dậy, sắc mặt tái mét:
“Nó… nó lấy tiền đâu?”
Hải đùng đùng chạy xuống cuối xóm.
Và đứng chết lặng.
Trên mảnh đất rộng ngay bìa làng — mảnh đất mà mẹ hắn đã từ chối cho Vy mượn để mở tiệm ảnh trước khi cưới — Vy đang mặc đồ thợ, đầu trọc, cầm bản vẽ chỉ đạo cả đội thi công.
Tường đang dựng lên.
Biển hiệu đã xong:
“VY STUDIO — CHỤP CƯỚI, CHỤP GIA ĐÌNH, MAKEUP – NHẬN ĐẾN 2H SÁNG.”
Hải lắp bắp:
“Em… em làm cái gì thế này?”
Vy quay lại, gương mặt gọn gàng, ánh mắt sắc đến mức khiến ai cũng lùi một bước.
“Anh tưởng cạo tóc là tôi sẽ chết chìm trong nhục nhã hả?”
Vy ngẩng đầu:
“Tôi dùng 10 ngày để làm điều mà nhà anh không bao giờ nghĩ tôi dám làm.”
Bà Thoa gào lên:
“Tiền đâu mà xây cái thứ này? Mày định bôi nhọ nhà tao à? Đàn bà mà láo toét!”
Vy nhếch môi:
“Tiền từ đâu? Từ cái sổ tiết kiệm tôi giấu, từ khoản đầu tư chứng khoán tôi lời ba năm nay, và…”
Cô rút ra một xấp giấy đỏ.
“…từ 200m² đất mà tôi vừa mua đứt hôm kia.”
Hải trợn tròn mắt:
“Đất… đất này là của em?”
Vy nhìn thẳng vào cả hai mẹ con:
“Phải. Đất này đáng lẽ tôi xin mẹ chỉ để dựng cái tiệm nhỏ. Nhưng giờ tôi lấy luôn làm cơ nghiệp.”
Cả xóm đổ ra xem.
Có người thì thầm:
“Con nhỏ này ghê thật, làm được thiệt luôn…”
“Đầu trọc mà đứng chỉ đạo như chị đại luôn…”
Ngày khai trương, cả làng kéo đến chúc mừng.
Vy đứng trong studio mới, ánh đèn lung linh chiếu lên gương mặt cương quyết của cô.
Hải chen vào, túm tay vợ:
“Về nhà đi. Mẹ xin lỗi rồi. Về làm dâu lại.”
Vy rút tay khỏi, lạnh như đá:
“Nhà đó không còn chỗ cho tôi từ ngày mẹ anh cầm tông đơ lên đầu tôi.”
Hải đỏ mặt, giọng gào lên vì tuyệt vọng:
“Anh không cho phép em bỏ anh!”
Vy nhìn anh bằng ánh mắt khiến Hải đứng hình:
“Ngày tôi bị cạo đầu, anh đứng im.
Ngày tôi bị đuổi khỏi nhà, anh đứng im.
Còn bây giờ, anh không còn quyền đứng cạnh tôi nữa.”
Hải đập tay vào tường, gần như phát điên:
“Vy! Em quay lại ngay!”
Vy quay lưng, bỏ mặc tiếng gào, để lại một câu cuối cùng:
“Muốn giữ tôi, anh phải dám chống lại mẹ anh.
Nhưng anh đã chọn im lặng.”
Chiều hôm đó, bà Thoa đến studio, nước mắt ràn rụa, hai tay run run chắp lại:
“Vy… mẹ xin… mẹ sai rồi…
Con về nhà đi, mẹ lạy con… đừng bỏ thằng Hải…”
Vy nhìn bà thật lâu.
Rồi đáp nhẹ nhưng sắc như dao:
“Tôi không bỏ ai cả.
Chỉ là tôi tự chọn cuộc đời khác.”
Bà Thoa bật khóc, lần đầu trong đời khiếp sợ trước chính người con dâu mà bà từng xem thường.
Còn Vy?
Cô đứng giữa studio của riêng mình — nơi không ai có thể cạo đầu, nhục mạ hay đuổi đi nữa.
Vì từ hôm ấy, cô biết một điều:
Người phụ nữ bị dồn đến đường cùng… sẽ mạnh đến mức khiến cả thế giới phải kiêng dè.
