Thương bà cụ đi nắng, tài xế cho bà đi nhờ, ai ngờ 10 phút sau, điều ki/nh kh/ủng xảy ra với tài xế...

 




Chiều mùa hè, mặt đường nhựa như chảy ra dưới cái nắng chói chang. Minh – tài xế xe tải chở hàng từ Hà Nội về quê – mở điều hòa hết cỡ mà vẫn thấy nóng hầm hập. Trên quốc lộ, xe cộ thưa dần, chỉ còn tiếng động cơ đều đặn và tiếng gió rít qua khe cửa.

Bỗng, phía xa bên lề đường, Minh thấy một bà cụ khoảng ngoài 70 tuổi, lưng còng, đội chiếc nón rách, tay xách một túi vải nặng trĩu. Bước chân bà chậm chạp, dường như đã thấm mệt.

Minh giảm ga, tấp xe lại:
– Cụ ơi, trời nắng thế này sao cụ đi bộ một mình? Lên xe cháu chở một đoạn cho mát.

Bà cụ hơi ngập ngừng rồi gật đầu, ánh mắt ánh lên vẻ biết ơn. Minh bước xuống giúp bà leo lên cabin. Điều hòa mát lạnh khiến bà khẽ thở ra nhẹ nhõm.

Xe lăn bánh, bà cụ kể mình vừa xuống xe khách, bị bỏ cách nhà gần 5 cây số. Không muốn phiền ai, bà định đi bộ về. Minh vừa nghe vừa mỉm cười, cảm giác nhẹ nhõm vì làm được việc tốt.

Chưa đầy 10 phút sau, khi xe chạy qua đoạn đường vắng, bà cụ nhíu mày, hít nhẹ rồi nói:
– Cậu ơi, tôi ngửi thấy mùi khét… giống mùi cháy dây điện hay cao su gì đó.

Minh thoáng giật mình. Mũi anh quen mùi dầu máy, nhưng đúng là có mùi khét lạ lạ. Anh vội giảm tốc, tấp xe vào lề, mở cửa xuống kiểm tra.

Vừa bước ra, Minh thấy khói mỏng bốc ra từ hốc bánh sau bên trái. Cúi sát hơn, anh phát hiện lốp đang phồng rộp bất thường, phần bố cao su nóng ran – chỉ cần chạy thêm vài cây số ở tốc độ cao là nó có thể nổ tung. Chưa kể, một đoạn dây điện gần đó đã bị ma sát vào khung, lớp vỏ cháy sém, chỉ chực chạm vào kim loại và tạo tia lửa.

Nếu bà cụ không nhắc, Minh chắc chắn sẽ tiếp tục chạy qua đoạn đèo phía trước – nơi dốc và cua gấp. Khi ấy, chỉ cần lốp nổ hoặc chập điện bén vào dầu máy, hậu quả sẽ khôn lường.

Anh thở dài, tim vẫn đập nhanh:
– Cụ ơi… may mà cụ ngửi thấy. Nếu không… cháu chẳng biết chuyện gì xảy ra nữa.

Bà cụ mỉm cười hiền từ:
– Tôi già rồi, mũi nhạy lắm, mấy mùi lạ là biết ngay.

May mắn thay, gần đó có một xưởng sửa xe nhỏ. Minh gọi điện nhờ họ mang đồ nghề tới. Trong lúc chờ, bà cụ lấy trong túi ra chai nước lọc, đưa cho anh:
– Uống đi cậu, trời nóng thế này dễ mệt lắm.

Minh đón lấy, lòng trào lên cảm giác biết ơn xen lẫn kính trọng. Anh nghĩ mình chỉ đơn giản là giúp bà cụ đi nhờ, không ngờ chính bà lại cứu mạng anh.

Sau gần một giờ, xe được vá lốp, thay dây điện và kiểm tra lại hệ thống. Minh chở bà cụ về tận đầu ngõ. Trước khi xuống xe, bà dúi vào tay anh mấy quả na trong túi vải:
– Của nhà trồng, không nhiều nhưng là tấm lòng. Cậu nhận cho tôi vui.

Minh ban đầu từ chối, nhưng bà cụ nhất quyết. Anh nhận, vừa cười vừa cảm thấy một niềm ấm áp lan khắp người.

Chiều hôm đó, khi xe lại bon bon trên đường, Minh nghĩ mãi về câu nói của bà:
– Đôi khi, giúp người khác cũng là đang giúp chính mình.

Và anh biết, từ nay, mỗi khi thấy ai cần giúp đỡ trên đường, anh sẽ không bao giờ do dự.