"Mẹ ơi, con búp bê kia lại nhìn con rồi", người mẹ tưởng con đùa, hôm sau phải đưa đi viện: Sự thật khiến chị rùng minh...


 


Trong căn nhà nhỏ nằm cuối con hẻm yên tĩnh ở ngoại ô Hà Nội, chị Lan sống cùng cô con gái 6t tên là Minh. Căn nhà tuy cũ kỹ nhưng ấm cúng, đầy tiếng cười của hai mẹ con. Minh là một cô bé hoạt bát, thích chơi đùa và hay tưởng tượng. Nhưng gần đây, Minh bắt đầu có những hành động lạ lùng.

“Mẹ ơi, con búp bê kia lại nhìn con rồi,” Minh nói, giọng chạy chạy, chỉ tay vào con búp bê vải đặt trên kệ gỗ trong phòng khách. Con búp bê có mái tóc đen dài, đôi mắt bằng nút áo sáng lấp lánh, và nụ cười được khéo léo trên mặt vải. Đó là món quà chị Lan mua cho Minh từ một phiên chợ quê cách đây vài tháng.

Chị Lan Nhung, vuốt tóc con. “Con bé này, búp bê thì làm sao nhìn con được? Chắc chắn tại con tưởng tượng thôi. Thôi đi, đi ngủ đi, mai còn đi học.”

Minh gật đầu, nhưng ánh mắt vẫn đóng chặt vào con búp bê, như thể nó đang theo dõi từng bước chân của cô bé. Đêm đó chị Lan nghe tiếng thì thầm khe khẽ từ phòng Minh. Nghĩ con đang nói mơ, chị không để tâm. Nhưng những ngày sau, Minh càng trở nên kỳ lạ. Cô bé bắt đầu vẽ những bức tranh kỳ kỳ: một cô gái với đôi mắt đen đen, đứng bên cạnh một con búp bê giống con búp bê trên kệ. Những bức tranh được vẽ bằng bút chì màu đen và đỏ, với những con đường chạy sơn mài, như thể Minh sợ hãi điều gì đó.

Một tuần trôi qua, Minh bắt đầu mất ngủ. Cô bé tỉnh dậy giữa đêm, khóc lóc và nói rằng “búp bê bảo con không được ngủ.” Chị Lan bắt đầu lo lắng, nhưng vẫn nghĩ đó chỉ là trí tưởng tượng của một đứa trẻ nhạy cảm. Chị định mang con búp bê đi quyết định vào tủ, hy vọng Minh sẽ quên chuyện này. Nhưng đêm đó, Minh hét lên trong phòng, suy ngẫm Lan chạy vào.

” Mẹ ơi! Nó ở đây! Nó ở dưới gầm giường!” Minh ôm chặt mẹ, toàn thân chạy lẩy bẫy.

Chị Lan bật đèn, kiểm tra dưới gầm giường, nhưng lại có gì ngoài một vài món đồ chơi cũ. Chị ôm Minh, phun chuyên dụng. “Không có gì đâu con, chỉ là giấc mơ thôi.”

Nhưng sáng hôm sau, khi chị Lan mở tủ để lấy quần áo, con búp bê lại nằm ngay ngắn trên kệ trong phòng khách, như chưa từng được cửa hàng đi. Chị Lan cảm thấy một luồng khí sống dọc sống lưng. Chị tự chắc mình đã quên không mua nó, nhưng cảm giác giác bất an bắt đầu len kiệt.

Đỉnh điểm là một buổi tối, khi Minh đột ngột ngã xuống trong phòng khách, ôm đầu đau đớn. Môi cô bé tím tái, mắt mở to, nhìn sợ hãi vào con búp bê. ” Mẹ ơi… nó bảo con phải đi theo nó…” Minh thì thầm trước khi say lịm.

Chị Lan Bạo loạn, lập tức đưa Minh đến bệnh viện. Các bác sĩ kiểm tra và kết luận Minh bị suy nhược béo, kèm theo dấu hiệu cơn co giật chưa biết nguyên nhân. Họ đề nghị giữ Minh lại để theo dõi. Chị Lan ngồi bên giường bệnh, lòng rối bời. Cô bé con chị, vốn khỏe mạnh và vui tươi, giờ đây bất động, gương mặt tái xương. Chị tự hỏi, liệu mình đã bỏ qua điều đó chưa?

Trong lúc chờ đợi ở bệnh viện, chị Lan quyết định tìm hiểu về con búp bê. Chị nhớ lại phiên chợ nơi chị mua nó. Người bán hàng là một bà già ăn mặc kỳ lạ, có đôi mắt sắc lạnh. Bà ta nói con búp bê này “Rất đặc biệt” và “chọn người phù hợp.” Lúc đó chị Lan chỉ nghĩ đó là lời chào hàng, nhưng giờ chị bắt đầu nghi ngờ.

Chị gọi điện cho một người bạn làm nhà báo, nhờ tìm hiểu về phiên bản chợ đó. Sau vài ngày, người bạn gọi lại, giọng đầy lo lắng. “Lan, chị nghe này. Phiên chợ đó không phải chợ bình thường. Người ta đồn rằng có những món đồ ở đó… có liên quan đến các nghi thức cổ xưa. Con búp bê chị mua có thể không đơn giản đâu.”

Chị Lan rùng mình. Chị quyết định quay về nhà và kiểm tra lại con búp bê. Khi cầm nó lên, chị nhận ra có một đường may lỏng lẻo ở lưng búp bê. Tò mò, chị dùng kéo rạch ra. Bên trong là một mẩu giấy cũ, viết bằng mực đỏ, với những ký tự kỳ lạ mà chị không hiểu. Nhưng điều khiến chị kinh hoàng là một lọn tóc nhỏ, được buộc chặt bằng sợi chỉ đỏ, kèm theo một mảnh giấy ghi tên “Minh” bằng nét chữ run run.

Chị Lan lập tức liên lạc với một người quen biết về phong thủy và tâm linh. Người này, ông Tâm, là một thầy cúng có tiếng. Khi nhìn thấy con búp bê và mẩu giấy, ông Tâm tái mặt. “Đây là một loại bùa ngải cổ, được làm để trói hồn một đứa trẻ. Ai đó đã cố ý nhắm vào con bé Minh.”

Ông Tâm giải thích rằng con búp bê là vật dẫn, được yểm bùa để hút năng lượng sống của Minh. Nếu không phá bỏ lời nguyền, Minh sẽ ngày càng yếu đi và có thể không qua khỏi. Ông yêu cầu chị Lan mang con búp bê đến một ngôi chùa cổ ở ngoại ô để làm lễ hóa giải.

Trong lúc chuẩn bị, chị Lan phát hiện một chi tiết khiến chị chết lặng. Trong số những bức tranh Minh vẽ, có một bức không chỉ vẽ con búp bê mà còn vẽ một người phụ nữ đứng phía sau. Gương mặt người phụ nữ ấy… giống hệt mẹ ruột của chị Lan, người đã mất cách đây hơn 20 năm. Nhưng điều kỳ lạ là Minh chưa bao giờ gặp bà ngoại, và chị Lan cũng chưa từng kể về mẹ mình.

Chị Lan nhớ lại một câu chuyện mẹ chị từng kể, về một người chị em họ xa, tên Hương, người luôn ghen tị với gia đình chị. Hương từng thề sẽ trả thù vì cho rằng mẹ chị Lan đã cướp đi cơ hội của cô ta. Chị Lan chưa bao giờ tin những câu chuyện đó, nhưng giờ đây, mọi thứ dường như liên kết lại.

Tại ngôi chùa, ông Tâm làm lễ hóa giải. Con búp bê được đặt trong một vòng tròn muối, xung quanh là những ngọn nến đỏ. Khi ông Tâm bắt đầu niệm chú, không khí trở nên nặng nề. Chị Lan cảm thấy như có ai đang đứng sau lưng mình, thì thầm những lời không rõ nghĩa. Đột nhiên, con búp bê bốc cháy, dù không ai châm lửa. Từ trong ngọn lửa, một bóng dáng mờ ảo hiện lên, gương mặt giống hệt người phụ nữ trong bức tranh của Minh.

“Chị Hương…” chị Lan thì thầm, nước mắt lăn dài. Bóng dáng ấy gào lên một tiếng đầy đau đớn trước khi tan biến. Lễ hóa giải kết thúc, và con búp bê chỉ còn là đống tro tàn.

Sau buổi lễ, Minh dần hồi phục. Cô bé không còn nhắc đến con búp bê hay những cơn ác mộng nữa. Nhưng chị Lan biết, có những vết thương không bao giờ lành hẳn. Chị quyết định chuyển nhà, rời xa những ký ức đau buồn. Trước khi đi, chị đến thăm mộ mẹ mình, thầm cảm ơn bà vì đã che chở cho Minh từ cõi vô hình.

Trong căn nhà mới, Minh trở lại là cô bé vui vẻ như xưa. Một buổi tối, khi chị Lan đang đọc truyện cho Minh, cô bé bất ngờ hỏi: “Mẹ ơi, bà ngoại có yêu con không?”

Chị Lan mỉm cười, ôm con vào lòng. “Có chứ, con yêu. Bà ngoại luôn ở bên con, dù con không nhìn thấy.”

Và trong khoảnh khắc ấy, chị Lan cảm nhận được một làn gió nhẹ lùa qua, mang theo hơi ấm của tình yêu và sự bảo vệ, như thể mẹ chị vẫn đang dõi theo hai mẹ con từ một nơi xa xôi.