Mẹ b:ỏ rơi con cái suốt bao năm để chạy theo ông phú hộ giàu nhất làng, 2 anh em ôm nhau khóc nức nở tự nuôi nhau cho đến ngày ...

 



Mười năm trước, làng tôi rúng động vì chuyện mẹ tôi – một người phụ nữ nổi tiếng đảm đang, đẹp nết – bỗng bỏ rơi chồng con, chạy theo ông Hội – lão phú hộ giàu có nhất làng. Ngày đó, tôi 10 tuổi, em trai mới vừa lên 4. Cha tôi mất sớm vì bệnh gan, nhà chỉ còn ba mẹ con.

Thế mà, một buổi sáng nọ, mẹ để lại một tờ giấy ngắn ngủi:

“Mẹ xin lỗi, mẹ không thể chịu được nghèo khổ mãi thế này. Mẹ sẽ sống cuộc đời mẹ đáng có.”

Không nước mắt, không một cái ôm tạm biệt. Bà biến mất.

Tôi và em trai – thằng Quân – đã khóc cạn nước mắt ngày đó. Hai đứa ôm nhau sống lay lắt. Tôi nghỉ học, đi phụ hồ từ năm 11 tuổi. Em thì tự học chữ ở nhà, ăn khoai thay cơm. Hàng xóm thương tình, người cho mớ rau, người cho bát cơm. Nhưng nỗi tủi hổ vì bị mẹ bỏ rơi thì không ai gánh nổi giùm.

Năm tôi 20 tuổi, em tôi đỗ đại học. Nhưng không ai ngờ đúng lúc ấy, có một vị đại gia ngành khoáng sản tên Hoàng – nghe đâu là Việt kiều về nước đầu tư – bỗng nhiên xuất hiện ở làng. Ông đi xe sang, ăn nói nho nhã, nhưng đặc biệt chỉ hỏi duy nhất một điều:

– Ở làng này, có hai đứa trẻ nào từng bị mẹ bỏ rơi không?

Tin đến tai tôi và em. Chúng tôi được gọi đến biệt thự ông vừa xây. Căn nhà to đến nỗi cả hai chỉ biết đứng chết trân ngoài cổng.

Vị đại gia ra tận nơi đón. Ông không hỏi nhiều, chỉ nhìn chúng tôi thật lâu rồi bảo:

– Từ giờ, hai đứa là con của ta. Ta sẽ lo cho tụi con đến khi thành người.

Chúng tôi ngỡ ngàng. Chưa kịp hiểu chuyện gì thì cổng biệt thự bật mở. Một người phụ nữ từ trong bước ra, tay run run bưng ly nước. Và rồi…

Tôi chết lặng. Em trai cũng đứng chôn chân.

Người phụ nữ ấy… là mẹ tôi.

Vẫn gương mặt ấy, nhưng giờ bà tiều tụy hơn, tóc đã hoa râm, đôi mắt đầy nếp nhăn. Không còn là người phụ nữ kiêu hãnh ngày xưa. Bà lắp bắp:

– Các… các con… là các con thật sao?

Tôi không nói gì. Em trai lùi lại, mắt đỏ hoe.

Vị đại gia nhìn mẹ tôi, rồi nhìn hai chúng tôi:

– Bà ấy là người giúp việc ở nhà ta 3 năm nay. Ta không hề biết chuyện cho đến khi nghe được tên hai đứa. Trời run rủi cho ta đọc được tờ đơn xin việc cũ… có tên hai đứa trong mục “người thân” mà bà ấy giấu kỹ trong tủ.

Không khí như đông cứng. Mẹ tôi run rẩy bước đến, định chạm vào tay tôi. Nhưng tôi lùi lại.

– Mười năm rồi, mẹ đi đâu?

– Mẹ… sai rồi. Ông Hội chỉ giữ mẹ như một món đồ, rồi đá mẹ đi sau 3 năm. Mẹ không dám về vì hổ thẹn…

Tôi mím chặt môi. Bao nhiêu năm cay đắng, nghèo đói, nhục nhã, bây giờ chỉ tóm gọn trong hai chữ “hổ thẹn” là xong sao?

Em trai tôi bất ngờ tiến đến, đặt một tờ giấy nhỏ vào tay bà. Đó là ảnh hai anh em lúc nhỏ, lem luốc, ôm nhau ngủ trong một căn lều cũ.

– Mẹ nhớ lấy. Đó là những gì mẹ đã bỏ lại sau lưng. Con không biết tha thứ có dễ không… nhưng mẹ đã không có mặt trong những năm tháng địa ngục của bọn con.

Rồi nó quay đi, không nói thêm lời nào.

Tôi nhìn mẹ, rồi khẽ nói:

– Mẹ không cần làm giúp việc nữa. Đại gia Hoàng đã nhận chúng con. Bà sống cho tử tế đi… vậy là đủ.

Chúng tôi bước vào biệt thự, bỏ lại người đàn bà đang quỳ giữa sân với tấm ảnh run rẩy trong tay.

Và tôi biết… có những vết thương dù có thời gian cũng không bao giờ lành hẳn. Nhưng có thể, chỉ cần một cơ hội… để đừng sai thêm nữa.