Nghe tin vợ bị n/ạn qua đời, nhà chồng mở tiệc ăn mừng vì tưởng sẽ chi/ếm được 15 tỷ hồi môn, không ngờ đó lại là cái b/ẫy...
Hà vừa tỉnh dậy sau ca phẫu thuật, khắp người vẫn còn đau nhức, nhưng tâm trí lại sáng tỏ hơn bao giờ hết. Tai nạn xảy ra cách đây hai ngày vẫn còn in hằn trong ký ức — chiếc xe tải lao ra từ ngõ hẹp, tông thẳng vào xe của cô. Mọi người nghĩ đó là một sự cố bất ngờ, nhưng Hà thì không. Cảm giác bất an trong lòng mách bảo, đằng sau vụ việc này là một âm mưu.
Cô nhớ lại ánh mắt của mẹ chồng và cô em dâu buổi sáng hôm ấy. Khi cô thông báo sẽ về quê thăm mẹ ruột và mang theo giấy tờ rút tiền từ khoản hồi môn 15 tỷ đồng, ánh mắt họ sáng lên đầy khó hiểu. Khoản tiền này vốn do bố mẹ Hà cho khi cưới, được ghi rõ ràng là tài sản riêng của cô.
Hà giả vờ ngủ say trên giường bệnh, nhưng tai vẫn lắng nghe mọi âm thanh. Bên ngoài phòng, chồng cô – Tuấn – đang nói chuyện điện thoại, giọng hạ thấp nhưng không giấu được sự phấn khích:
“Ừ… bác sĩ bảo khả năng không qua khỏi cao lắm… Mọi người chuẩn bị làm mâm cỗ đi, coi như tiễn… À, giấy tờ tiền hồi môn em sẽ mang về luôn.”
Tim Hà nhói lên. Người mà cô từng tin tưởng nhất lại mong cô không tỉnh lại.
Cả đêm hôm đó, Hà nằm suy nghĩ. Nước mắt rơi ướt gối, nhưng lý trí thì bừng tỉnh. Cô biết mình cần làm gì.
Sáng hôm sau, Hà lặng lẽ nhờ y tá thân quen liên hệ với luật sư của mình. Cô kể lại mọi chuyện, đưa cả bản sao giấy tờ hồi môn và tài sản riêng. Luật sư nghe xong, chỉ gật đầu:
“Chị yên tâm. Chúng ta sẽ để họ tự lộ mặt.”
Hà giả vờ yếu ớt, báo tin cho Tuấn rằng bác sĩ cho xuất viện sớm nhưng cần vài ngày tĩnh dưỡng ở nhà chồng để “gần người chăm sóc”. Tuấn vui ra mặt, lập tức gọi về cho gia đình.
Ngày Hà trở về, căn nhà chồng rộn ràng khác thường. Trên bàn là cả dãy món ăn sang trọng, mâm cỗ bày khắp phòng khách. Mẹ chồng cười tươi, nhưng ánh mắt như muốn xuyên qua người cô, dò xem cô còn đủ tỉnh táo để ký vào tờ giấy ủy quyền mà bà đã chuẩn bị sẵn.
“Con gái mẹ về rồi, tốt quá… Nhưng sức con yếu, hay để mẹ giúp con làm thủ tục chuyển khoản cho tiện?” – bà vừa nói vừa đẩy xấp giấy về phía Hà.
Hà giả vờ run run cầm bút, nhưng thay vì ký, cô lẳng lặng đặt điện thoại lên bàn, bật chế độ ghi âm và phát loa ngoài. Giọng Tuấn từ hôm trước vang lên rành rọt: “Mọi người chuẩn bị làm mâm cỗ đi… giấy tờ tiền hồi môn em sẽ mang về luôn…”.
Căn phòng bỗng im bặt. Mặt Tuấn tái mét, mẹ chồng cứng người.
Hà nhìn thẳng:
“Tôi chưa chết đâu. Và đây là bằng chứng để tòa xử lý hành vi mưu đồ chiếm đoạt tài sản, thậm chí là cố ý gây thương tích. Luật sư của tôi đang nghe trực tiếp, và công an cũng sắp đến.”
Ngay lúc đó, cửa bật mở. Hai cán bộ công an cùng vị luật sư bước vào. Một cán bộ đọc lệnh triệu tập Tuấn và mẹ chồng để điều tra.
Bữa tiệc ăn mừng biến thành cảnh tượng hỗn loạn. Mấy họ hàng đang hớn hở cũng vội vàng nép sang một bên, tránh liên lụy.
Hà bước ra khỏi nhà, lòng nhẹ nhõm. Cô biết mình vừa thoát khỏi một cái bẫy tinh vi – và lần này, người sa bẫy chính là họ.
Trên đường trở về nhà mẹ ruột, Hà nhìn ra cửa sổ, nắng vàng rực rỡ. Cô không còn cảm giác đau đớn vì vết thương, mà chỉ thấy ấm áp vì đã tìm lại được chính mình. Số tiền 15 tỷ vẫn nguyên vẹn, nhưng quan trọng hơn, cô đã cắt đứt sợi dây trói buộc với một gia đình mà tình nghĩa chỉ tồn tại khi có lợi.