Không muốn chăm mẹ già, con trai giả bện-h để đuổi mẹ ra khỏi nhà, nào ngờ 3 tháng sau anh ta phát hiện mình bị U/ng th/ư thật, mẹ già quay về lạnh lùng đưa tờ giấy tuyên bố ...
Anh con trai vốn keo kiệt, chẳng muốn nuôi mẹ già. Thấy bà lưng còng, tay run, ăn uống cũng phải nhờ cậy, anh ta tỏ vẻ khó chịu. Một ngày, anh dựng kịch bản, giả bệnh nặng, làm như mình cũng cần người chăm sóc nên lạnh lùng đuổi mẹ ra khỏi nhà:
– “Con chẳng lo nổi cho cả hai, mẹ về quê đi, ở đây vướng bận lắm!”
Người mẹ nghẹn ngào, ôm chiếc túi nhỏ, lầm lũi rời khỏi căn nhà mà chính tay mình từng góp từng viên gạch dựng lên.
Ba tháng sau, quả báo ập đến. Anh con trai thấy sức khỏe xuống dốc, đi khám mới chết điếng: bị ung thư thật. Bao nhiêu hoang mang, sợ hãi khiến anh ta nhớ đến mẹ, vội nhắn người đưa bà trở về.
Nhưng khi bà lão trở lại, không phải là vòng tay ấm áp như anh mong đợi. Bà rút từ túi áo ra một tờ giấy, lạnh lùng đặt xuống bàn:
“Giấy tuyên bố từ con. Từ nay, tôi không còn đứa con bất hiếu này nữa.”
Anh ta chết lặng, tay run run cầm tờ giấy, mồ hôi lạnh chảy dọc sống lưng. Căn nhà bỗng trở nên tối tăm ngột ngạt. Lần đầu tiên, anh hiểu thế nào là mất mẹ – thật sự mất rồi.
in ấy như sét đánh ngang tai. Anh hoảng loạn, đêm nào cũng trằn trọc nghĩ đến mẹ. Trong lúc tuyệt vọng, anh nhờ người tìm và rước mẹ trở lại:
– “Mẹ ơi, con sai rồi… mẹ về chăm con với… chỉ có mẹ mới lo cho con được…”
Cả gia đình hồi hộp chờ giây phút bà quay về. Ai cũng nghĩ bà sẽ rơi nước mắt, ôm con trai vào lòng như bao bà mẹ hiền khác.
Nhưng khi bà lão trở lại, dáng vẻ khác hẳn. Lưng bà vẫn còng, tay vẫn run, nhưng ánh mắt lạnh như băng. Bà không nói nhiều, chỉ rút từ trong áo ra một tờ giấy, đặt thẳng xuống bàn.
Anh con trai run rẩy mở ra, thấy bốn chữ to đùng, mực đỏ chói:
“TUYÊN BỐ TỪ CON.”
Không một giọt nước mắt, bà lão chỉ nói đúng một câu:
– “Đã có lúc mẹ van xin được ở bên con, nhưng con chọn đuổi mẹ đi. Hôm nay, mẹ cũng chọn từ bỏ con.”
Cả căn nhà rơi vào im lặng chết chóc. Anh con trai ngồi phịch xuống ghế, hai tay run lẩy bẩy cầm tờ giấy, mồ hôi vã ra như tắm. Ngoài sân, tiếng hàng xóm thì thầm:
– “Đời có vay có trả, chẳng oan chút nào!”
Lần đầu tiên, anh mới cảm nhận sâu sắc thế nào là mất mẹ – không phải cái mất vì cái chết, mà là mất hẳn đi tình mẫu tử, mất đi chỗ dựa cuối cùng trên đời.