Bao năm chắt chiu gửi tiền về cho mẹ chữa b/ệnh, tôi rụng rời khi biết phần lớn số tiền lại vào tay một người mà tôi không ngờ tới...
Tôi đi làm từ năm hai mươi hai tuổi. Không bằng cấp, không quan hệ, con đường mưu sinh của tôi toàn những ngày dài đẫm mồ hôi. Làm công nhân ca đêm, bán hàng ngoài chợ, rồi cả chạy bàn ở quán ăn, việc gì cũng trải qua.
Tiền không nhiều, nhưng tôi luôn chắt chiu. Cứ cuối tháng, tôi lại gửi về cho mẹ cất hộ:
Khi thì 10 triệu,
Lúc nhiều thì 15 hay 20 triệu.
Tôi mơ ước sau này sẽ gom được vài trăm triệu để mở một tiệm tạp hóa nhỏ ở quê. Tôi tin tưởng mẹ tuyệt đối, bởi bà luôn nói:
— “Tiền của con, mẹ giữ hộ, sau này làm ăn thì rút ra.”
Suốt bốn năm, tôi chưa từng một lần nghi ngờ.
Cho đến hôm qua, khi tôi về nhà, lấy hết can đảm thưa với mẹ:
— “Mẹ, chắc con nghỉ làm công nhân thôi, mệt lắm rồi. Mẹ đưa lại cho con ít vốn, con mở tiệm ở đầu chợ xã.”
Mẹ cúi mặt, ngập ngừng:
— “Tiền đó… mẹ cho thằng út vay rồi. Nó mở xưởng gỗ, thua lỗ nặng, giờ vẫn còn nợ chồng chất…”
Tai tôi ù đi. Bao nhiêu năm cực nhọc, giờ hóa thành mây khói. Tôi chết lặng, nước mắt trào ra, nghẹn ngào chẳng nói được câu nào.
Chưa kịp định thần, thì chị hai từ ngoài sân bước vào, nghe loáng thoáng câu chuyện liền quát:
— “Mẹ thiên vị vừa thôi! Nó làm ăn thì mặc kệ, sao lại lấy tiền của em mà cho nó? Con này cực khổ biết bao nhiêu năm trời…”
Thằng út cũng ở trong nhà, đỏ mặt cãi lại:
— “Chị nói hay nhỉ? Tôi cũng là con của mẹ. Lúc tôi kẹt, mẹ không giúp thì để tôi đi tù chắc?”
Không khí trong nhà rối tung. Tiếng cãi vã mỗi lúc một lớn. Mẹ tôi ngồi thừ, hai tay run run, chỉ biết khóc lặng.
Còn tôi, bất lực ngồi dưới nền nhà, nước mắt nhòe đi. Tôi không oán giận mẹ, nhưng nỗi đau vì niềm tin bị phản bội cứa vào lòng. Bao năm gửi gắm, bao mơ ước gom góp, nay chỉ còn lại sự trống rỗng.
Trong căn nhà ngột ngạt ấy, tôi hiểu một điều: tiền bạc có thể kiếm lại, nhưng vết nứt trong tình thân này… e rằng chẳng bao giờ hàn gắn nổi.