Ông cụ bị con dâu tương lai đ/uổi ra khỏi thang máy...


Dưới mái vòm trời thu Hà Nội, những tia nắng vàng nhạt khẽ xuyên qua tán lá bàng đang chuyển màu, rải một lớp mật ngọt dịu dàng xuống mặt đất. Trong không gian tĩnh lặng của một khu chung cư cao cấp, nơi những khối bê tông vuông vức vươn mình kiêu hãnh, vừa diễn ra một màn kịch nhỏ, thoáng qua nhưng đủ để gieo vào lòng người những dư âm khó tả.

Cụ Trúc, một ông lão đã bước qua ngưỡng tám mươi, với mái tóc bạc phơ như cước và đôi mắt hiền từ chất chứa bao nhiêu thăng trầm của cuộc đời, chậm rãi bước vào chiếc thang máy bóng loáng. Chiếc áo sơ mi đã bạc màu, chiếc quần kaki sờn cũ không giấu nổi dáng vẻ khắc khổ của một người đã trải qua những năm tháng nhọc nhằn. Trên gương mặt nhăn nheo, vẫn ánh lên nét phúc hậu, thanh thản.

Thang máy vừa khép cửa, một bóng hình trẻ trung, kiêu sa bước vội vào. Hà, một cô gái mới ngoài đôi mươi, sở hữu vẻ đẹp rực rỡ như một đóa hoa đang nở rộ. Khuôn mặt thanh tú được trang điểm tỉ mỉ, bộ váy hàng hiệu ôm sát khoe trọn đường cong gợi cảm, toát lên vẻ tự tin và có phần hách dịch của một cô gái thành thị quen với cuộc sống nhung lụa.

Ánh mắt Hà lướt qua cụ Trúc, thoáng chút khó chịu. Cái vẻ ngoài giản dị, có phần quê mùa của ông lão dường như lạc lõng giữa không gian sang trọng này. Một ý nghĩ chợt lóe lên trong đầu cô, một sự bực dọc không tên trỗi dậy.

“Ông đi đâu đấy ạ?” Giọng Hà cất lên, không mấy thân thiện.

Cụ Trúc khẽ giật mình, ngước đôi mắt hiền từ nhìn cô gái trẻ. “Tôi… tôi lên thăm con trai.” Giọng ông chậm rãi, có chút run run.

“Thăm con trai?” Hà nhíu mày, ánh mắt dò xét. “Ở đây toàn người có tiền, con trai ông làm gì ở đây?”

Câu hỏi mang theo sự ngờ vực và cả chút miệt thị, như một mũi gai khẽ chạm vào trái tim nhạy cảm của người già. Cụ Trúc thoáng buồn, nhưng vẫn giữ nét điềm đạm. “Con trai tôi… nó ở tầng mười hai.”

Hà cười khẩy một tiếng, giọng điệu càng thêm phần khó chịu. “Tầng mười hai á? Chắc ông nhầm địa chỉ rồi. Người như ông làm sao mà có người thân ở cái nơi này được.”

Không đợi cụ Trúc kịp phản ứng, Hà đã nhấn mạnh nút dừng thang máy. Cánh cửa mở ra, cô chỉ tay ra ngoài với vẻ mặt lạnh lùng. “Mời ông ra ngoài. Đây không phải là nơi dành cho ông.”

Sự việc diễn ra quá nhanh khiến cụ Trúc không kịp hiểu chuyện gì. Ông chỉ cảm nhận được sự lạnh lẽo, sự khinh miệt từ ánh mắt và lời nói của cô gái trẻ. Cả người ông khựng lại, trái tim thoáng nhói đau. Ông lặng lẽ bước ra khỏi thang máy, để lại sau lưng cánh cửa khép lại cùng nụ cười miệt thị của Hà.

Cụ Trúc bơ vơ đứng giữa sảnh lớn lộng lẫy, cảm thấy lạc lõng và tủi thân vô cùng. Những ánh mắt tò mò, xa lạ của những người qua lại càng khiến ông thêm bối rối. Ông chậm rãi bước ra ngoài, tìm một chiếc ghế đá dưới hàng cây xanh để ngồi xuống. Cái nắng hanh hao của buổi sớm không đủ xua đi cái lạnh lẽo đang lan tỏa trong lòng ông.

Trong khi đó, Hà bước ra khỏi thang máy với vẻ mặt hả hê. Cô ta không mảy may nghĩ đến cảm xúc của ông lão vừa bị mình đuổi xuống. Cô ta vội vã trở về căn hộ sang trọng của mình, nơi Hoàng, người yêu cô đang chờ đợi.

Hoàng là một chàng trai hiền lành, tốt bụng, luôn yêu thương và chiều chuộng Hà. Anh là niềm tự hào của cụ Trúc, là người con trai mà ông hết mực yêu quý và tin tưởng. Hôm nay, cụ Trúc từ quê lên thăm Hoàng, mang theo những món quà quê giản dị, gói trọn tình thương của người cha dành cho con.

Khi Hoàng đi làm về, anh không thấy bóng dáng quen thuộc của bố ở sảnh như đã hẹn. Anh gọi điện thoại nhưng không liên lạc được. Trong lòng anh dấy lên một nỗi lo lắng mơ hồ. Anh vội vã chạy xuống sân, tìm kiếm khắp nơi.

Và rồi, ở một góc khuất dưới hàng cây, anh nhìn thấy một dáng hình quen thuộc đang ngồi lặng lẽ trên chiếc ghế đá. Đó là bố anh, cụ Trúc.

“Bố!” Hoàng vội vàng chạy đến, giọng đầy lo lắng. “Sao bố lại ngồi đây? Con đợi bố mãi.”

Cụ Trúc ngước nhìn con trai, đôi mắt thoáng chút buồn bã. Ông khẽ thở dài, không muốn kể lại chuyện vừa xảy ra. “Bố… bố hơi mệt nên ngồi nghỉ một chút.”

Hoàng không tin lời bố nói. Anh nhận ra có điều gì đó không ổn. Anh đỡ bố đứng dậy, ân cần hỏi han. Cụ Trúc cuối cùng cũng nghẹn ngào kể lại sự việc vừa xảy ra trong thang máy.

Nghe xong câu chuyện, Hoàng sững sờ, rồi trong lòng trào dâng một nỗi tức giận khó tả. Anh không ngờ người yêu mình lại có thể hành xử thiếu tôn trọng và vô cảm đến như vậy với một người lớn tuổi, đặc biệt đó lại là bố của anh.

Hoàng dìu bố lên nhà. Khi cánh cửa căn hộ vừa mở ra, Hà đã đứng đó, tươi cười đón chào anh. Nhưng khi nhìn thấy cụ Trúc đi bên cạnh Hoàng, nụ cười trên môi cô ta vụt tắt, thay vào đó là một vẻ mặt kinh ngạc và tái mét. Cô ta không ngờ ông lão bị mình đuổi khỏi thang máy lại chính là bố của Hoàng.

Không gian bỗng chốc trở nên tĩnh lặng đến nghẹt thở. Hà đứng im như trời trồng, ánh mắt đầy hốt hoảng và sợ hãi. Cô ta biết mình đã gây ra một chuyện tày đình.

Cụ Trúc nhìn Hà, ánh mắt vẫn hiền từ như trước, không hề có sự trách móc hay giận dữ. Ông chỉ khẽ thở dài, rồi quay sang nói với Hoàng bằng giọng điệu nhẹ nhàng, đầy sự thấu hiểu: “Hoàng à, chắc con bé không biết thôi. Người trẻ đôi khi nóng tính. Chuyện cũng không có gì to tát, bỏ qua đi con.”

Câu nói của cụ Trúc như một gáo nước lạnh dội vào lòng Hà, khiến cô ta bừng tỉnh. Sự bao dung, nhân hậu của ông lão trái ngược hoàn toàn với sự nhỏ nhen, ích kỷ của cô. Cô cảm thấy xấu hổ và hối hận vô cùng.

Hà vội vã chạy đến bên cụ Trúc, quỳ xuống nắm lấy tay ông, nước mắt giàn giụa. “Cháu xin lỗi bác… cháu… cháu không biết… cháu thật sự xin lỗi bác.” Giọng cô nghẹn ngào, đầy ăn năn.

Cụ Trúc nhẹ nhàng xoa đầu Hà, giọng vẫn ấm áp và độ lượng. “Không sao đâu con. Lần sau con nên cẩn trọng hơn, tôn trọng người lớn tuổi hơn nhé.”

Hoàng đứng nhìn bố mình, trong lòng trào dâng một niềm kính phục sâu sắc. Sự nhân hậu và cách hành xử đầy tình người của bố anh đã hóa giải mọi hiểu lầm, xoa dịu mọi tổn thương. Anh biết rằng, chính tấm lòng cao thượng của bố đã cho Hà một cơ hội để nhận ra lỗi lầm và thay đổi.

Từ sau sự việc đó, Hà đã thay đổi rất nhiều. Cô trở nên lễ phép, kính trọng với người lớn tuổi, đặc biệt là với cụ Trúc. Cô yêu thương Hoàng hơn và luôn cố gắng để trở thành một người tốt đẹp hơn.

Cụ Trúc vẫn hiền từ và bao dung như thế. Ông xem Hà như con cháu trong nhà, luôn quan tâm và chỉ bảo cô. Cả ba người sống cùng nhau dưới mái nhà chung, không còn những hiểu lầm hay khoảng cách. Khu chung cư cao cấp vẫn sầm uất, hiện đại, nhưng giờ đây, trong căn hộ của Hoàng và Hà, đã có thêm một thứ giá trị tinh thần vô giá: đó là lòng nhân hậu, sự bao dung và tình yêu thương chân thành, thứ mà mọi tiền bạc và sự xa hoa cũng không thể nào mua được. Câu chuyện nhỏ trong chiếc thang máy ngày ấy đã trở thành một bài học sâu sắc về cách đối nhân xử thế, về giá trị của sự tôn trọng và lòng trắc ẩn trong cuộc sống.