Gửi vợ vào tr/ại tâ/m th/ần để cưới nhân tì/nh, đúng lúc hôn lễ diễn ra, vợ lái siêu xe tới tặng quà và cái kết...
Ngày hôm đó, toàn bộ sảnh cưới lộng lẫy như cung điện. Ánh đèn vàng rực rỡ chiếu lên gương mặt rạng ngời của chú rể – Hoàng, người đàn ông thành đạt sở hữu chuỗi nhà hàng sang trọng bậc nhất thành phố. Bên cạnh anh ta là Linh – cô dâu mới, trẻ trung và xinh đẹp, mặc chiếc váy đuôi cá lấp lánh, liên tục cúi đầu mỉm cười đón khách.
Không ai biết, chỉ một năm trước, Hoàng vẫn tay trong tay hạnh phúc cùng vợ – Mai. Cô là người phụ nữ dịu dàng, luôn đứng sau hỗ trợ chồng, từ những ngày hai bàn tay trắng cho tới khi anh ta trở thành doanh nhân được người người ca ngợi.
Nhưng rồi Hoàng thay đổi. Anh ta gặp Linh trong một bữa tiệc tiếp khách. Linh vừa trẻ, vừa biết cách chiều chuộng đàn ông. Hoàng dần lạnh nhạt với Mai. Anh ta cố tình gây chuyện, lớn tiếng trách móc những lỗi vô lý, chỉ để đẩy cô rơi vào căng thẳng tột độ. Đỉnh điểm là ngày Mai khóc nức nở trong phòng làm việc, Hoàng lặng lẽ gọi điện cho bệnh viện, ký giấy cho vợ nhập viện tâm thần, với lý do “cô ấy bị hoang tưởng”.
Ngày Mai bị đưa đi, cô nhìn chồng với đôi mắt đẫm nước: “Em không bị bệnh, em chỉ mệt… Anh tin em mà.” Nhưng Hoàng quay mặt, tránh ánh mắt cầu xin của cô. Trong lòng anh ta lúc ấy chỉ toàn hình ảnh Linh.
Một năm sau, Hoàng tổ chức đám cưới hoành tráng. Anh ta không hề biết rằng, ở nơi cách xa thành phố gần 200 cây số, Mai đã rời khỏi bệnh viện từ ba tháng trước. Cô lặng lẽ học lái xe, bán hết vàng cưới và đồ trang sức của mình để mua chiếc siêu xe cũ đời 2016, chỉ vì một lý do – cô muốn tự mình trở lại, trong hình ảnh rực rỡ nhất.
Ngày cưới của chồng cũ, Mai xuất hiện. Chiếc siêu xe màu đỏ rực lao vào sân cưới, tiếng động cơ vang lên khiến mọi người giật mình quay đầu. Người phụ nữ bước ra, tóc uốn gợn sóng, son môi đỏ thẫm, váy trắng bó sát tôn lên vóc dáng mảnh mai nhưng vô cùng quyến rũ. Không ai nghĩ cô là “người điên” mà Hoàng từng nhốt.
Mai chậm rãi bước tới, trong tay cầm chiếc hộp quà sang trọng. Không khí sảnh cưới im bặt. Linh run rẩy, bám chặt cánh tay Hoàng. Riêng Hoàng, mắt anh ta mở to, môi mấp máy nhưng không thể thốt ra tiếng nào.
Mai đặt hộp quà lên bàn cưới, mỉm cười:
– Quà cưới em tặng anh. Cảm ơn anh vì đã cho em cơ hội thoát khỏi cuộc đời u ám bên anh, để giờ đây em biết yêu thương bản thân mình hơn.
Hoàng run rẩy mở hộp quà. Bên trong là tờ giấy ly hôn cùng toàn bộ giấy tờ chứng minh tài sản đứng tên Mai mà anh ta từng ép vợ ký sang tên cho mình. Giờ đây, mọi thứ đã được luật sư chuyển trả về cô, kèm theo thông báo phong tỏa tài khoản công ty do anh ta biển thủ tiền của Mai đầu tư ngày trước.
– Anh biết không – Mai nhìn thẳng vào mắt Hoàng, giọng bình thản – Em đã từng hận anh đến mức không muốn sống nữa. Nhưng rồi em nhận ra, người như anh không đáng để em hủy hoại cuộc đời mình. Hôm nay, em tới đây chỉ để chúc anh hạnh phúc, với thứ hạnh phúc mà anh đã đánh đổi bằng cả lương tâm.
Nói xong, Mai xoay người bước đi. Váy cô khẽ tung bay, đôi giày cao gót vang lên những nhịp kiêu hãnh giữa sảnh cưới chết lặng. Mọi người né ra nhường đường cho người phụ nữ ấy, ánh mắt họ tràn ngập sự thán phục.
Linh ngồi phịch xuống ghế, gương mặt tái nhợt. Còn Hoàng, anh ta không thể đuổi theo, cũng không thể giải thích. Mọi thứ đã chấm dứt. Công ty sắp bị điều tra, tiền bạc bị phong tỏa, và người phụ nữ từng yêu anh ta hơn chính bản thân mình – đã rời đi mãi mãi, với chiếc siêu xe đỏ như lửa và ánh mắt không còn lưu luyến gì nữa.
Mai lái xe đi trong ánh hoàng hôn. Gió thổi nhẹ, mang theo mùi muối biển từ xa. Cô cười, lòng nhẹ bẫng. Từ nay, cô sẽ sống cho chính mình, và sẽ không bao giờ để bất cứ ai làm tổn thương mình thêm một lần nào nữa.