Vợ chồng tôi hay đi trực ban đêm, để 3 con ở nhà ngủ 1 mình không an tâm nên lắp ca/mera buổi tối thì thấy 1 người vào nhà...

 



Vợ chồng tôi làm y tá ca đêm ở bệnh viện huyện. Vì nhà neo người, 3 đứa con — bé lớn học lớp 6, đứa thứ hai lớp 3, và bé út mới 4 tuổi — buộc phải ở nhà tự ngủ. Tôi luôn ám ảnh cảnh những vụ trộm cướp, nên bàn với chồng:

– “Hay mình lắp cái camera, có gì còn theo dõi được tụi nhỏ.”

Hôm đó là ngày thứ ba sau khi camera được lắp. Tầm 11 giờ đêm, trong ca trực, tôi mở điện thoại xem cho yên tâm. Nhưng khi hình ảnh hiện ra, máu tôi như đông cứng. Một bóng người cao gầy, mặc áo khoác đen, chậm rãi đẩy cửa bước vào.

Tôi nhìn kỹ — cửa đâu có bị phá, hắn bước vào nhẹ như thể đã quen đường quen nẻo. Hắn đi thẳng lên phòng ngủ của các con. Tôi gào lên trong bệnh viện:

– “Anh ơi, về nhà ngay! Có người lạ vào nhà!”

Chồng tôi tái mặt, bỏ dở bệnh nhân đang tiêm, lao ra xe máy. Tôi vẫn dán mắt vào màn hình, bàn tay run bần bật. Trong camera, bé lớn choàng tỉnh, tưởng bố mẹ về, ngồi dậy gọi “Bố ơi?”. Người đàn ông đó đứng im ở góc tối.

Rồi hắn bước lại, bàn tay thò vào túi áo khoác. Tôi hét lên trong vô vọng, như thể hắn có thể nghe thấy.

Khoảnh khắc tôi tưởng như ác mộng nhất đã đến — bé út cũng khóc thét, căn phòng vang tiếng nấc nghẹn. Người đàn ông đó cúi xuống, nhưng… hắn không chạm vào lũ trẻ.

Thay vào đó, hắn nhặt những món đồ chơi rơi dưới sàn, gấp lại chiếc chăn trượt xuống chân bọn trẻ.

Tôi bàng hoàng. Gần 5 phút sau, hắn rút trong túi ra… một chiếc gối nhỏ và đặt ngay ngắn cạnh bé út.

Đúng lúc đó, chồng tôi ập đến, bật đèn sáng trưng. Người đàn ông ấy quay lại — là một gương mặt quen thuộc: ông cụ hàng xóm đã mất trí nhớ nhiều năm.

Ông lẩm bẩm: “Các cháu lạnh… phải đắp chăn…”

Công an đến, người thân ông cụ cũng chạy sang, xin lỗi rối rít. Hóa ra, đêm nào ông cũng đi lang thang, nhưng hôm nay vô tình đẩy được cửa nhà tôi.

Từ hôm ấy, vợ chồng tôi khóa chặt cửa hơn, nhưng hình ảnh ông cụ lặng lẽ cúi xuống kéo chăn cho con mình cứ ám ảnh mãi — nỗi sợ hóa thành nghẹn ngào, còn chúng tôi thấm thía rằng, đôi khi thứ xuất hiện trong bóng đêm không chỉ có hiểm nguy, mà còn có những điều nhân hậu tưởng đã mất.