Tôi là y tá, công việc ở bệnh viện bận rộn và căng thẳng, nhất là những đêm trực kéo dài đến sáng. Vất vả là vậy, nhưng tôi yêu nghề. Từ nhỏ, tôi đã mơ làm y tá, được khoác áo blouse trắng, giúp đỡ bệnh nhân. Giờ đây, mỗi ngày được làm việc mình thích, tôi thấy đời mình cũng coi như trọn vẹn.
Chồng cũ của tôi là người tôi quen qua gia đình giới thiệu. Chúng tôi cưới nhau sau hơn 6 tháng tìm hiểu. Khi đó, cả hai thấy đối phương cũng ổn, thế là về chung một nhà. Tình cảm không quá sâu, nhưng tôi nghĩ rồi cũng có thể vun đắp dần.
Kết hôn chưa lâu, tôi mang thai. Tôi vẫn cố gắng đi làm cho đến gần ngày sinh nở. Chồng đối xử với tôi không tệ, mẹ chồng cũng rất quan tâm. Sau khi sinh con, mẹ chồng còn chủ động qua chăm cháu để tôi yên tâm đi làm lại.
Ba năm trôi qua, con trai lớn dần, biết đi, biết nói, bắt đầu nghịch ngợm. Tôi cứ ngỡ cuộc đời mình thế là yên ổn, cho đến ngày tôi phát hiện chồng ngoại tình.
Lúc biết chuyện, tôi như rơi xuống vực thẳm rồi chọn ly hôn. Con trai ở với tôi, còn chồng dọn ra ngoài. Anh chẳng níu kéo, cũng chẳng giành quyền nuôi con với tôi.
Nhưng 3 tháng sau ly hôn, chồng cũ thường xuyên qua thăm mẹ con tôi. Anh nhận sai và năn nỉ mẹ con tôi tái hôn. Hóa ra, anh ta bị nhân tình đá, nên giờ mới quay về xin mẹ con tôi tha thứ. Mẹ chồng cũ cũng cứ dăm ba hôm lại sang nhà khuyên nhủ:
– Thôi con à, đàn ông ai chẳng có lúc sai. Đừng vì giận quá mà để con trai thiếu bố.
Tôi cũng biết, một mình nuôi con không dễ dàng gì, nhưng tôi vẫn cắn răng chịu đựng. Cho đến một ngày, con trai tôi bị sốt cao, trong cơn mê man cứ khóc gọi bố:
– Bố ơi, bố bế con! Con muốn bố.
Nghe con gọi bố giữa cơn sốt, lòng tôi như bị dao cắt. Và rồi, tôi đành gọi cho chồng cũ. Anh đến ngay, bế con cả đêm hôm ấy.
Thấy cảnh tượng đó, tôi nghẹn ngào rơi nước mắt. Đêm đó, tôi suy nghĩ rất lâu. Ngẫm lại những việc anh làm, tình nghĩa vợ chồng năm xưa và con trai, tôi nghĩ có lẽ mình nên cho chồng cũ một cơ hội. Cuối cùng, tôi quyết định đồng ý tái hôn.
Ba năm trôi qua, con trai lớn dần, biết đi, biết nói, bắt đầu nghịch ngợm. Tôi cứ ngỡ cuộc đời mình thế là yên ổn, cho đến ngày tôi phát hiện chồng ngoại tình.
Lúc biết chuyện, tôi như rơi xuống vực thẳm rồi chọn ly hôn. Con trai ở với tôi, còn chồng dọn ra ngoài. Anh chẳng níu kéo, cũng chẳng giành quyền nuôi con với tôi.
Nhưng 3 tháng sau ly hôn, chồng cũ thường xuyên qua thăm mẹ con tôi. Anh nhận sai và năn nỉ mẹ con tôi tái hôn. Hóa ra, anh ta bị nhân tình đá, nên giờ mới quay về xin mẹ con tôi tha thứ. Mẹ chồng cũ cũng cứ dăm ba hôm lại sang nhà khuyên nhủ:
– Thôi con à, đàn ông ai chẳng có lúc sai. Đừng vì giận quá mà để con trai thiếu bố.
Tôi cũng biết, một mình nuôi con không dễ dàng gì, nhưng tôi vẫn cắn răng chịu đựng. Cho đến một ngày, con trai tôi bị sốt cao, trong cơn mê man cứ khóc gọi bố:
– Bố ơi, bố bế con! Con muốn bố.
Nghe con gọi bố giữa cơn sốt, lòng tôi như bị dao cắt. Và rồi, tôi đành gọi cho chồng cũ. Anh đến ngay, bế con cả đêm hôm ấy.
Thấy cảnh tượng đó, tôi nghẹn ngào rơi nước mắt. Đêm đó, tôi suy nghĩ rất lâu. Ngẫm lại những việc anh làm, tình nghĩa vợ chồng năm xưa và con trai, tôi nghĩ có lẽ mình nên cho chồng cũ một cơ hội. Cuối cùng, tôi quyết định đồng ý tái hôn.
Tuy nhiên, tôi đã thay đổi ý định, không muốn tái hôn nữa. Tôi nhìn thẳng vào mắt chồng cũ và nói:
– Em biết, vết thương trên tay anh chắc chắn rất đau, nhưng vết thương lòng của em cũng không kém gì. Em cứ ngỡ mình đã quên được chuyện quá khứ, nhưng nhìn vết sẹo trên tay anh, em biết mình không thể quên được. Em không biết nếu tái hôn, mỗi ngày đều nhìn thấy vết sẹo trên cổ tay anh thì em sẽ như thế nào nữa. Vậy nên, chúng ta hãy cùng nhau làm bố mẹ của con, được không? Như thế, với em, đã là đủ rồi.
Từ hôm đó, tôi và chồng cũ thỏa thuận cùng nuôi dạy con trai. Anh ấy được đến thăm con, được đưa đón bé đi học, cùng tôi chia sẻ trách nhiệm làm bố làm mẹ. Chúng tôi giữ khoảng cách rõ ràng, không sống chung, không tái hôn, nhưng cũng không còn là kẻ thù.
Tôi vẫn đi làm ở bệnh viện, vẫn bận rộn như trước, nhưng lòng nhẹ nhõm hơn. Con trai tôi vui vẻ hơn khi có cả bố và mẹ cùng đồng hành.
Nhiều người hỏi tôi có hối hận không khi không quay lại, tôi chỉ mỉm cười. Có những vết thương, khi đã rạch vào da thịt, dù có lành cũng để lại sẹo. Nhưng tôi không trách nữa, ai cũng có lúc đi lạc trong đời, quan trọng là sau đó biết quay đầu.
Giờ đây, tôi chọn cách tha thứ, nhưng không chọn cách quay về.