“Cô dâu vừa cúi chào mẹ chồng, bà liền ghé tai con trai thì thầm: “Mặt thế kia chắc không có nổi 1 cây vàng hồi môn” nhưng nào ngờ 5 phút sau…

 


Đám cưới của con trai bà Loan – chủ một chuỗi cửa hàng vàng bạc đá quý – được tổ chức tại khách sạn 5 sao, rình rang không kém gì tiệc giới thượng lưu.

Từ phông cưới cho đến dàn khách mời, tất cả đều toát lên vẻ… “nhà trai là đỉnh cao, nhà gái chỉ được cái may mắn.”

Cô dâu – Linh – là một giáo viên cấp 2, xuất thân gia đình làm nông.
Tuy xinh xắn, lễ phép nhưng với mẹ chồng thì cái danh “gái tỉnh lẻ”, “dạy con nít”, “gia sản chả có gì” vẫn là điều không nuốt nổi.

Khi Linh bước ra cúi đầu chào mẹ chồng giữa lễ đường, cả hội trường im phăng phắc.

Mẹ chồng vẫn nở nụ cười… nhưng bên tai con trai, bà thì thầm khe khẽ:

“Mặt thế kia… chắc không có nổi 1 cây vàng hồi môn.
Làm dâu nhà mình mà tay trắng thì mất mặt lắm con ạ.”

Chú rể cười gượng.

Cô dâu – dù cúi đầu – vẫn nghe rõ từng từ.

Nhưng chỉ 5 phút sau.

MC mời đại diện nhà gái lên trao của hồi môn.

Cả hội trường ngóng lên:

“Không biết nhà gái mang được gì?”
“Chắc cũng vài chỉ lẻ tượng trưng…”

Bà ngoại cô dâu – dáng người nhỏ, tóc bạc, tay cầm tờ giấy A4 nhàu – nhẹ nhàng bước lên.
Theo sau là 4 người đàn ông mặc vest, mỗi người khiêng 1 vali da đen.

Từng vali lần lượt mở ra:
– Vali 1: vàng miếng SJC, đếm sơ ước chừng 20 cây.
– Vali 2: tiền mặt 500k xếp thành cọc.
– Vali 3: giấy tờ căn nhà 3 tầng giữa trung tâm thị xã.
– Vali 4: sổ tiết kiệm 2 tỷ đứng tên cô dâu.

MC nghẹn giọng, không tin vào mắt mình.
Bà ngoại cười hiền từ, nói vào mic:

“Nhà tôi không phô trương. Nhưng cháu gái tôi lớn lên từ tay bà ngoại bán xôi – giờ là giáo viên, tự trọng lắm.
Của hồi môn này là của mẹ nó để lại, bà giữ giùm suốt 20 năm.
Giờ trao lại cho nó, về làm dâu không cúi đầu.”

Khách mời đồng loạt đứng bật dậy, vỗ tay rần rần.
Máy quay lia ngay về phía mẹ chú rể – bà Loan đang tím tái mặt mày, cười không ra cười.
Tay siết lấy cái ly, miệng lắp bắp:
‘Bao… bao nhiêu cây vàng?’

Cô dâu Linh quay sang nhẹ nhàng cúi đầu một lần nữa, nhưng lần này, ánh mắt cô nhìn thẳng và nói đủ rõ để cả hàng đầu nghe thấy:

“Cháu không có 1 cây vàng…
Cháu có 50 cây.
Nhưng cháu chỉ mang theo đúng 1 thứ: lòng tự trọng.
Ai coi thường nó – thì tiếc là… cả 50 cây cũng không đổi được sự kính trọng của cháu.”

Khách mời nhao nhao:

“Con dâu chất quá!”
“Cái cúi đầu này… đắt hơn cả kim cương!”

Còn mẹ chồng?
Ngồi cứng đơ, hai tay chắp lại… mà không biết nên cúi đầu xin lỗi hay chúc mừng nữa.

Bạn có muốn tôi viết tiếp phần sau đám cưới mẹ chồng đổi thái độ, định “nịnh” con dâu để được nhờ vả – nhưng gặp ngay màn dằn mặt ngọt như mía lùi?
Hay mở series “Cúi đầu đắt giá”, nơi từng câu cúi đầu trong lễ cưới ẩn chứa cả một màn lật ngược thế cờ?