Cứ nhà tôi tổ chức giỗ là nhà hàng xóm cố ý kh/oan tường, đ/ập b/úa cho đến khi họ tổ chức lễ cưới, tôi không làm gì ồn ào nhưng vừa khai tiệc được 5 phút thì tất cả dàn khách mời phải ô/m bụng bỏ về...
Chuyện hàng xóm nhà tôi – vợ chồng ông Bính – đã là chuyện dài nhiều tập ở khu phố này.
Không biết từ bao giờ, hễ nhà tôi tổ chức giỗ kỵ, đám hiếu, hay đơn giản chỉ là họp mặt gia đình, thì y như rằng nhà bên lại đem máy khoan ra khoan tường, đập búa rầm rầm, đúng vào giờ thắp hương hoặc ăn cỗ.
Lúc đầu tôi nghĩ trùng hợp, sau quen dần, rồi bắt đầu tức.
Có hôm tôi bước sang nhắc khéo:
“Anh chị ơi, hôm nay nhà tôi có giỗ ông nội, có thể để sau hẵng sửa không ạ?”
Bà vợ trợn mắt:
“Ơ kìa, nhà tôi nhà tôi muốn sửa lúc nào là việc của tôi chứ? Giỗ thì giỗ, ai cấm được tiếng búa?”
Lúc đó tôi nuốt giận. Nhưng trong bụng thề: “Rồi sẽ có ngày…”
Cái ngày đó đến bất ngờ hơn tôi tưởng.
Họ rầm rộ thông báo:
“Nhà tôi làm đám cưới cho con gái, thuê rạp, MC nổi tiếng, phục vụ ăn uống 7 món, 300 khách!”
Cả khu phố dán bảng mời, treo đèn kết hoa lòe loẹt cả tuần.
Tôi… không nói gì. Không chúc, không phản đối, cũng không làm ồn.
Nhưng trước đó 2 ngày, tôi âm thầm ghé qua lò bún gần khu chợ, gửi nhẹ hai thùng gia vị đặc biệt — cụ thể là dầu tỏi cực đậm mùi, cộng vài chai tương đen quá hạn và… một nhúm bột “hậu quả chậm” chuyên dùng để bẫy mèo phá vườn.
Tôi không làm gì sai cả. Tôi chỉ nói chuyện… với đầu bếp chính.
Ngày cưới đến. Dàn khách mời kéo đến đông nghịt, xúng xính váy áo, ăn tiệc, nâng ly, chúc phúc. Tiệc vừa khai món thứ hai, MC đang hô:
“Xin mời mọi người thưởng thức món cá hấp Hong Kong đặc biệt!”
Thì bỗng tiếng ghế kéo loạt xoạt. Rồi tiếng dép chạy lẹp xẹp. Rồi tiếng cửa nhà vệ sinh đóng rầm rầm.
10 phút sau: cả dãy rạp tiệc vang lên tiếng rên rỉ, khách chen lấn nhau chạy ra phía sau khu phụ.
Món cá hấp… trở thành món kích hoạt “đại di tản”.
Tôi ngồi trong nhà, thong thả gọt hoa quả cúng Phật, mở nhạc Bolero nhẹ nhàng. Mẹ tôi nhìn tôi, nhíu mày:
“Không phải con…?”
Tôi chỉ nhún vai cười:
“Con có làm gì đâu. Họ ăn gì là chuyện của họ. Nhưng khoan tường ngày giỗ thì… có khi tổ tiên nhắc thôi.”
Đến chiều, bà hàng xóm qua gõ cửa, mặt cắt không còn giọt máu:
“Chị ơi, không biết sao khách ai cũng đau bụng, nhà tôi mất mặt quá… Hình như cá có vấn đề…”
Tôi nhìn thẳng:
“Giỗ tổ tiên nhà tôi bị khoan mấy năm, hôm nay các cụ chắc cũng… ‘động’. Nhưng mà thôi, ai cũng có lúc còn non dại.”
Từ hôm đó, nhà bên im thin thít, không còn tiếng búa nào vang lên mỗi dịp nhà tôi có việc.
Còn tôi, mỗi lần nghe ai khoe cưới con rình rang, chỉ thầm nghĩ:
“Đừng lo lắng về tôi, tôi không làm gì ồn ào cả… nhưng hậu quả thì không chắc ai chịu nổi.”