Sư thầy 93 tuổi sinh ba gây ch/ấn đ/ộng, kết quả x/ét ngh/iệm ADN kh/ui b/í mật đ/ộng tr/ời sau cánh cửa Thiền An...



 Một buổi sáng tháng Tư, làng nhỏ ven núi rúng động trước tin giật gân: Sư thầy Thích Trí Tâm – trụ trì chùa Thiền An – 93 tuổi, bỗng… sinh ba.

Người dân tưởng đó là trò đùa ác ý. Bởi sư thầy đã sống khổ hạnh gần cả thế kỷ, nổi tiếng là bậc chân tu, chưa từng rời cổng chùa quá 5 ngày trong suốt 60 năm.

Nhưng tin tức lan nhanh. Báo đài, phóng viên, giới chức địa phương kéo đến. Và họ chết lặng khi chứng kiến sự thật: ba đứa trẻ sơ sinh đỏ hỏn, nằm trong phòng hậu liêu phía sau chính điện, được chăm sóc bởi các ni cô trẻ trong chùa.

Khi được hỏi, sư thầy không phủ nhận. Ông chỉ nhẹ nhàng đáp:
– “Đó là nghiệp cũ. Giờ đến lúc phải trả.”

 Câu chuyện bất ngờ được hé lộ…

Hơn 70 năm trước, khi mới 22 tuổi, ông tên thật là Nguyễn Văn Tâm – một sinh viên y khoa, con nhà vọng tộc. Trong một lần khám bệnh tình nguyện ở miền núi, ông đem lòng yêu một cô gái dân tộc Mường tên Lài – xinh đẹp, thuần khiết như sương sớm.

Mối tình ấy sâu đậm nhưng trái ngang. Khi Lài mang thai, ông bị ép cưới một tiểu thư môn đăng hộ đối tại quê nhà. Bất lực và ân hận, ông bỏ nhà đi biệt xứ, nương nhờ cửa Phật, quyết chôn chặt quá khứ.

Suốt 70 năm, ông không liên lạc lại với người xưa.

Không ai biết rằng sau đó, Lài đã bí mật sinh con. Cô mất khi đứa trẻ 30 tuổi, để lại một lá thư và lời nguyền: “Nếu đời này ông không trả, đời sau con ông sẽ quay về đòi.”

Và đúng như định mệnh sắp đặt…

Gần đây, một người phụ nữ mang thai vô danh bị tai nạn trước cổng chùa Thiền An. Trước khi mất, cô kịp nắm tay sư thầy, thì thào trong cơn mê:
“Họ… là con cháu… của người…”

Kết quả xét nghiệm ADN sau đó khiến cả ngôi làng chấn động: Ba đứa trẻ mang gen trùng khớp với dòng máu của thầy Tâm – đời thứ ba.

Chính quyền bối rối. Dư luận sục sôi. Người mắng chửi, kẻ nghi ngờ sắp có “đạo lạ”, còn báo chí thì ví đây là “câu chuyện Luân hồi giữa thế kỷ 21.”

Nhưng sư thầy không thanh minh. Ông chọn cách im lặng, chăm sóc ba đứa trẻ như một hành giả sám hối.

Hàng ngày, trong khuôn viên chùa vang lên tiếng tụng kinh xen lẫn tiếng khóc trẻ thơ. Một hình ảnh lạ lùng – và cảm động – giữa thế giới ồn ào.

“Chúng là kết quả của những gì ta không dám đối diện. Nay, để chúng được sống, là cách ta chuộc lỗi.”
– Sư thầy nói, mắt rưng rưng, nhìn trời.

Người ta giờ không còn bàn về “thị phi” nữa. Mà chỉ thầm hỏi nhau:
Liệu nhân quả có đang hiện hữu – ngay trong kiếp này?