Lên thăm nhà bố vợ tương lai – anh công an phát hiện chiếc xe Camry từ vụ án 30 năm trước, diễn biến sau đó khiến cả huyện ch/ấn đ/ộng...



 Tôi tên Dũng, 29 tuổi, công tác tại đội hình sự. Bạn gái tôi – Linh – hiền lành, dịu dàng, là giáo viên tiểu học. Sau hơn một năm yêu nhau, Linh bảo:

“Cuối tuần này anh rảnh không? Về quê em chơi. Bố em muốn gặp.”

Tôi đồng ý ngay. Vừa là phép lịch sự, vừa cũng tò mò về gia đình cô gái tôi định lấy làm vợ.

Quê Linh ở một vùng bán sơn địa, cách Hà Nội khoảng 3 tiếng chạy xe. Bố cô – ông Lâm – sống giản dị, ít nói nhưng phong thái có phần… cứng rắn như người từng trong quân ngũ.

Cơ ngơi nhà khá khang trang, nhưng thứ khiến tôi chú ý nhất lại là một chiếc xe Camry đời cũ, phủ bạt, nằm im lìm trong nhà kho sau vườn.

Trong bữa cơm, tôi buột miệng hỏi:

“Bác vẫn giữ chiếc Camry này làm kỷ niệm à? Loại này cháu thấy… rất hiếm.”
Ông Lâm khựng lại nửa giây, rồi gật đầu:
“Xe bạn cũ để lại.”

Câu trả lời lấp lửng. Là công an, tôi có thói quen ghi nhớ tiểu tiết. Biển số chiếc xe đó – tuy phủ bụi – lại có nét cực kỳ quen mắt.

Tối đó, trong lúc mọi người ngủ, tôi vào ứng dụng nội bộ của ngành tra cứu biển số. Kết quả hiện lên khiến tôi lạnh sống lưng:

Chiếc xe Camry màu đen – biển số XX-9999 – liên quan đến vụ cướp ngân hàng năm 1995.
Tang vật chưa thu hồi. Chủ xe mất tích. Hồ sơ đóng băng vì không có manh mối.

Tôi không dám manh động. Sáng hôm sau viện cớ có việc gấp, tôi rời đi sớm, lập tức báo về đội trưởng và xin lệnh khám xét.

Hai ngày sau, công an huyện phối hợp cùng đơn vị tôi ập đến. Lúc đó, ông Lâm đang ở vườn. Khi thấy giấy tờ khám xét, ông không cãi, chỉ nói:

“Tôi chờ ngày này… 30 năm rồi.”

Câu chuyện vỡ lở: ông Lâm chính là đồng phạm trong vụ cướp năm đó. Người cầm lái – dẫn đường – chính là ông. Sau vụ cướp, nhóm chia nhau chạy trốn. Một người bị bắt. Một người bị bắn chết. Ông đổi tên, đổi giấy tờ, trốn về vùng quê hẻo lánh, sống lặng lẽ như một người dân lương thiện.

Chiếc xe Camry – tang vật – ông không dám bán, không dám vứt. Cũng là hình bóng quá khứ ông luôn sợ chạm vào.

Khi bị dẫn giải, ông chỉ xin một điều:

“Cho tôi nói chuyện với con gái. Để nó biết… nó không sai khi yêu một người như cậu.”

Linh suy sụp. Cô nhìn tôi, mắt đỏ hoe:

“Anh là người bắt bố em sao?”

Tôi không biết trả lời sao cho nhẹ. Nhưng tôi biết: công lý không có vùng ngoại lệ.

Ông Lâm bị kết án. Linh chuyển lên thành phố, dạy học và sống một mình. Chúng tôi vẫn gặp nhau, nhưng khoảng cách thì khác rồi.

Tôi chưa từng hối hận vì làm đúng nhiệm vụ. Nhưng đôi khi… tôi ước gì mình không nhìn thấy biển số xe đó.