"Người Con Trai Có Linh Cảm X/ấu, Quyết Tâm Đ/ào M/ộ Bố Mình Lên Và Phát Hiện Sự Thật Kinh Hoàng..."



Ba năm sau ngày cha anh – ông Lâm – qua đời vì một cơn đau tim đột ngột, Dũng vẫn không thể nguôi ngoai nỗi mất mát. Tuy nhiên, gần đây, những giấc mơ lặp đi lặp lại bắt đầu ám ảnh anh. Trong mơ, Dũng thấy cha mình mặc bộ đồ tang trắng, khuôn mặt tái nhợt, đôi mắt hoảng loạn, liên tục kêu lên: “Cứu bố! Bố chưa chết!”. Tiếng kêu đó gào thét trong đêm, làm Dũng tỉnh dậy giữa cơn mê đầy mồ hôi lạnh.

Ban đầu, anh cho rằng mình đang rơi vào trạng thái khủng hoảng tinh thần vì công việc quá tải. Nhưng khi những giấc mơ ngày càng chân thực, chi tiết và dữ dội, Dũng bắt đầu cảm thấy có điều gì đó không ổn.

Anh quyết định về quê thăm mộ cha mình ở một nghĩa trang ven đồi. Tại đây, ông Phúc – người trông coi nghĩa trang – kể với anh một chuyện rùng rợn: suốt mấy đêm gần đây, ông thấy một người đàn ông mặc áo trắng đứng thẫn thờ bên ngôi mộ ông Lâm vào lúc nửa đêm, rồi biến mất không dấu vết. Ông Phúc còn cho biết, vài viên gạch ở viền mộ có vẻ bị xê dịch, như có người đã từng đào lên rồi lấp lại vội vàng.

Dũng bị sốc, tim anh đập mạnh khi nhìn kỹ và thấy những vết nứt, những dấu tích lạ quanh ngôi mộ. Linh cảm mách bảo anh rằng cái chết của cha không đơn giản như người ta nghĩ.

Anh quyết định tìm đến bà Hồng – một người bạn thân từ thuở hàn vi của cha – để hỏi về những ngày cuối đời của ông. Bà Hồng do dự một lúc rồi kể: trước khi mất vài tuần, ông Lâm từng nói mình không cảm thấy an toàn khi sống chung với vợ kế – bà Thu – người vợ thứ hai của ông. Ông Lâm nói rằng bà Thu thường xuyên lén lút gọi điện thoại giữa đêm, và từng bị ông bắt gặp đổ thuốc vào trà.

Nhưng cái chết của ông Lâm được ghi nhận là “suy tim cấp tính”. Không ai nghi ngờ. Không ai điều tra.

Dũng đến bệnh viện nơi cha anh từng nhập viện để tìm hiểu. Anh gặp y tá Quỳnh – người làm ca trực hôm đó. Khi nghe Dũng hỏi, cô Quỳnh tỏ ra sợ hãi, nhưng sau một hồi trấn an, cô tiết lộ: “Bố anh vào viện lúc vẫn còn tỉnh. Ông ấy nắm tay tôi, nói rằng ông không thở được… nhưng hồ sơ ghi lại là ông đã chết trước khi tới bệnh viện. Khi đó tôi thấy lạ, nhưng không dám hỏi.”

Những lời kể đó như ngọn lửa thổi bùng lên nghi ngờ trong lòng Dũng. Anh liên hệ với người bạn thân – Tuấn – hiện là một cảnh sát điều tra hình sự. Sau khi xin được giấy phép đặc biệt vì có dấu hiệu tội phạm, Dũng và Tuấn lặng lẽ đào lại mộ ông Lâm vào một đêm vắng.

Khi nắp quan tài bật mở, họ chết lặng. Bên trong, xác ông Lâm không ở trạng thái nằm yên như bình thường. Bộ móng tay của ông bị gãy gần hết, lòng quan tài có những vết cào, vết xước, như thể ông đã tỉnh dậy trong quan tài và giãy giụa đến chết.

Dũng run rẩy, mắt đỏ hoe. Cha anh… đã bị chôn sống.

Không thể để chuyện này chìm vào quên lãng, anh bắt đầu hành trình lật lại hồ sơ cái chết. Anh tìm đến bác sĩ nội trú Huy, người phụ trách ghi hồ sơ hôm ông Lâm nhập viện. Sau khi nhận được cam kết được bảo vệ, bác sĩ Huy khai rằng chính bác sĩ Phong – bác sĩ điều trị chính – đã yêu cầu anh chỉnh sửa giờ tử vong và không được đề cập đến tình trạng tỉnh táo của ông Lâm.

Bằng sự hỗ trợ từ Tuấn, Dũng thu thập các bản ghi âm từ camera an ninh ở bệnh viện và phát hiện cuộc trao đổi ngắn giữa bà Thu và bác sĩ Phong. Trong đoạn ghi âm, bà Thu hỏi: “Anh chắc là thuốc đó đủ mạnh chứ? Tôi không muốn ông ta tỉnh lại giữa đường.” Bác sĩ Phong đáp: “Chỉ cần tiêm đúng liều, ông ta sẽ lịm đi trước khi ai kịp phát hiện.”

Dũng sốc nặng. Nhưng sự thật chưa dừng lại ở đó.

Anh phát hiện, chỉ vài ngày sau khi ông Lâm “qua đời”, toàn bộ quyền sở hữu công ty, đất đai và sổ tiết kiệm đứng tên ông đã được chuyển cho bà Thu. Trong đó, có nhiều chữ ký được giám định là giả mạo.

Dũng gặp nhà báo điều tra Thúy và luật sư Long – hai người anh tin tưởng – để đưa vụ việc ra ánh sáng. Họ cùng nhau làm hồ sơ tố cáo, chuẩn bị dữ liệu và liên hệ nhân chứng. Họ còn tìm được tài xế riêng của bà Thu, người khai rằng từng đưa bà đến một hiệu thuốc bất hợp pháp để mua thuốc an thần liều cao.

Khi vụ việc được đăng tải, dư luận rúng động. Bà Thu và bác sĩ Phong bị bắt. Qua điều tra, cơ quan chức năng xác nhận ông Lâm đã bị đầu độc bằng thuốc gây mê, sau đó được cố tình khai tử dù chưa chết, và chôn sống để nhanh chóng thừa kế tài sản.

Tại phiên tòa, bà Thu cúi đầu nhận tội. Cô ta và bác sĩ Phong bị kết án tử hình vì tội giết người có tổ chức.

Ngày tiễn đưa ông Lâm lần thứ hai, Dũng quỳ bên mộ, thắp một nén nhang với đôi tay run rẩy. Lần này, cha anh được an táng với đầy đủ danh dự và lòng biết ơn của người dân, những người từng nhận được sự giúp đỡ từ ông khi còn sống.

Dũng sau đó viết lại toàn bộ hành trình điều tra, giành lại công lý cho cha mình trong cuốn sách mang tên: “Hãy Để Cha Tôi Ngủ Yên” – trở thành tác phẩm gây chấn động, truyền cảm hứng mạnh mẽ cho những người đi tìm sự thật.

Anh biết, cuối cùng, cha mình đã được thanh thản… Và anh, đã làm tròn chữ hiếu – bằng cả trái tim và lòng dũng cảm.