Con trai tôi vừa chào đời đã chẳng giống tôi hay bố nó. Tôi với chồng đều mặt tròn, còn thằng bé lại mặt dài. Nhưng lúc mới sinh, cả nhà cũng không ai để ý nhiều….
“Ba tuổi, con tôi bắt đầu mọc tóc xoăn và ánh mắt chuyển ngả xanh. Từ đó, cả nhà tôi bắt đầu rơi vào một cơn ác mộng lặng lẽ mà không ai dám gọi tên.”
Tôi tên là Thư. Năm ấy, tôi 27 tuổi khi sinh con trai đầu lòng – bé Gấu. Ca sinh hoàn toàn suôn sẻ, và Gấu ra đời trong tiếng khóc yếu ớt, làn da đỏ hồng, và một khuôn mặt… không giống ai trong nhà.
Nhưng ai lại đi soi mặt mũi trẻ sơ sinh quá kỹ chứ? Tôi và chồng – Huy – đều mặt tròn, mắt nâu đen đặc trưng người châu Á. Bố mẹ chồng cũng vậy. Gấu thì hơi dài mặt, mũi cao, sống mũi thẳng tắp đến kỳ lạ. Nhưng hồi đó tôi chỉ nghĩ, chắc do gen trội từ đâu đó xa xôi trong dòng họ.
Gấu là đứa trẻ khỏe mạnh, phát triển tốt, nhưng đến khi lên ba, những khác biệt mới thực sự rõ rệt. Tóc con bắt đầu xoăn nhẹ, không phải kiểu xoăn xù như trẻ con nghịch phá, mà là xoăn tự nhiên như ai đó dùng lô cuốn đều đặn mỗi đêm. Màu mắt con cũng lạ – nâu hổ phách vào ban ngày, và đôi khi ánh xanh khi ra ngoài nắng.
Dĩ nhiên tôi cũng thấy lạ. Nhưng tôi không có lý do gì để nghi ngờ bản thân. Tôi chưa bao giờ phản bội Huy.
Song, miệng đời thì không yên như lòng mình.
Bà giúp việc thì thở dài với mẹ chồng tôi: “Sao cháu nó chẳng giống tí gì bố mẹ vậy? Hay là giống ông ngoại?”
Bạn bè đến chơi thì cười nửa miệng: “Con lai hả? Trông Tây thế!”
Mấy lời đùa cợt vô thưởng vô phạt ấy, lặp lại đủ nhiều, hóa thành những lưỡi dao vô hình. Chúng cứa dần vào niềm tin trong gia đình.
Chồng tôi ban đầu bênh vợ. “Chắc gen lặn thôi, anh tin em,” anh nói, nhưng dần dần ánh mắt anh trở nên dè dặt mỗi khi nhìn con. Mỗi tối, tôi thấy anh nhìn Gấu lâu hơn, lặng thinh hơn.
Bố chồng tôi thì khỏi nói. Ông là chủ tịch của một công ty gia đình đã niêm yết, một người cực kỳ bảo thủ và đặt rất nhiều kỳ vọng vào đứa cháu đích tôn. Gấu là người thừa kế tương lai – ông đã chuẩn bị từ cái tên cho đến trường mầm non quốc tế mà con sẽ học. Nhưng giờ, khi sự giống nhau ngày càng mờ nhạt, ông trở nên lạnh lùng hơn với tôi.
Một hôm, tôi vô tình nghe được ông nói chuyện điện thoại:
“…Không thể nào. Nếu thằng bé không phải ruột thịt, thì chẳng khác nào phản bội cả dòng họ. Phải làm xét nghiệm.”
Tôi chết lặng. Chuyện đó chưa bao giờ được nói thẳng với tôi, nhưng tôi cảm thấy nó rõ rệt hơn cả một lời buộc tội.
Mẹ chồng tôi vẫn nhẹ nhàng, nhưng ánh mắt bà đầy lo âu. Hôm nọ, bà đưa cho tôi một xấp giấy: “Mẹ đặt lịch kiểm tra ADN cho Gấu. Con nên làm, để dập tắt dư luận.”
Tôi cầm tập hồ sơ, tay run lẩy bẩy.
Tôi không phản bội ai cả. Nhưng nếu xét nghiệm cho ra kết quả không như mong đợi – thì nghĩa là điều gì?
Tôi bắt đầu nghi ngờ… chính mình.
Ký ức về thời gian mang thai quay lại, dồn dập và rối loạn. Tôi nhớ từng buổi đi khám, từng lần siêu âm, từng đêm nằm mơ thấy Gấu. Nhưng có một khoảng thời gian – khoảng 1 tuần – tôi phải nhập viện vì động thai và bị gây mê nhẹ để điều trị nội tiết. Liệu có khả năng nào đó…?
Tôi rùng mình.
Hôm đó, tôi đưa Gấu đến trung tâm xét nghiệm. Nhân viên lấy mẫu máu rất chuyên nghiệp. Tôi ký tên, lặng lẽ ra về. Trong đầu tôi, một tiếng đồng hồ vô hình bắt đầu đếm ngược.
Ba ngày sau.
Tôi được gọi đến phòng riêng nhận kết quả. Trong tay tôi là phong bì trắng, niêm phong. Tôi không mở. Tôi không dám. Tôi ngồi trong xe, cầm bì thư, nước mắt trào ra không vì kết quả, mà vì tôi hiểu: từ lúc này, dù đúng hay sai, mọi thứ sẽ không bao giờ trở lại như trước nữa.
Tôi ngồi lặng trong xe hơn một giờ đồng hồ, cầm kết quả xét nghiệm ADN mà không dám mở. Đôi bàn tay tôi ướt đẫm mồ hôi, tim đập như trống trận.
Cuối cùng, tôi mở phong bì.
Dòng chữ đầu tiên tôi đọc thấy là:
“Không có quan hệ huyết thống trực hệ giữa mẫu người mẹ và đứa trẻ.”
Tôi chết sững. Trong phút chốc, tôi không hiểu – không phải vì tôi không chấp nhận kết quả, mà vì tôi không hiểu nó có nghĩa là gì.
Tôi không phải mẹ ruột của Gấu?
Tôi nuôi một đứa trẻ suốt ba năm trời, từ khi nó còn là một hình hài đỏ hỏn, từng giọt sữa tôi cho con bú, từng lần sốt cao tôi thức trắng đêm – giờ hóa ra… không phải con mình?
Tôi lao đến bệnh viện, nơi tôi sinh Gấu ba năm trước. Bệnh viện đó lớn, hiện đại, và tôi nhớ rất rõ ngày ấy tôi sinh ở phòng số 4, có y tá tên Như trực chính.
Hồ sơ sinh được lưu trữ, nhưng không dễ dàng truy cập. Tôi phải xin một cuộc hẹn chính thức với giám đốc bệnh viện. Ban đầu họ từ chối khéo, nhưng khi tôi dọa sẽ kiện nếu không làm rõ vụ việc, họ chịu mở hồ sơ.
Và khi tôi nhìn thấy hai hồ sơ sinh cách nhau chỉ 10 phút, với cùng cân nặng, cùng giới tính, và cùng một ca trực y tá – tôi hiểu ngay.
Có một đứa trẻ khác đã bị trao nhầm.
Gấu không phải con ruột tôi, nhưng là đứa trẻ mà tôi mang về, yêu thương suốt ba năm. Vậy còn con ruột của tôi – nó đang ở đâu?
Tôi liên hệ với gia đình kia – họ tên là Dung và Trí, sống ở quận khác. Họ có một cậu con trai tên Bo – cậu bé cũng ba tuổi, có khuôn mặt tròn, mắt đen, tóc thẳng như… tôi và Huy.
Cuộc gặp đầu tiên giữa hai gia đình diễn ra trong một không khí lạ kỳ. Gấu thì cười đùa hồn nhiên như chưa hề có gì thay đổi. Còn Bo – đứa trẻ mà tôi đã sinh ra – nhìn tôi lạ lẫm, và nép sát mẹ nuôi của nó.
Tôi bật khóc.
Tôi đã sinh ra Bo, nhưng tôi là mẹ của Gấu. Làm sao tôi có thể từ bỏ đứa trẻ đã ở trong vòng tay tôi ba năm trời?
Gia đình bên kia cũng không khá hơn. Họ quý Bo, nhưng khi nghe tin, Trí – người chồng – lập tức lôi chuyện pháp lý ra. “Phải trả lại con,” anh ta nói. “Nó là con ruột chúng tôi.”
Còn tôi thì không biết phải nói gì. Cả đêm tôi không ngủ, nằm cạnh Gấu, ôm con chặt như thể sắp bị ai đó giật đi khỏi vòng tay.
Chồng tôi – Huy – lúc này lại là người bình tĩnh nhất. Anh ngồi xuống bên tôi, tay nắm tay tôi, nói nhỏ:
“Anh không quan tâm Gấu có phải con ruột mình hay không. Anh chỉ biết đó là con của chúng ta – ba năm qua, nó đã là máu thịt, là cả trái tim anh. Còn Bo… chúng ta sẽ không bỏ rơi nó. Nhưng Gấu mới là con của gia đình mình.”
Câu nói ấy khiến tôi òa khóc. Bầu không khí nặng nề bỗng nhẹ đi một chút, nhưng sự thật vẫn ở đó – đau đớn và phức tạp.
Sau nhiều cuộc họp giữa hai gia đình và cả bệnh viện, giải pháp được đưa ra là: không đổi lại con.
Chúng tôi – cả hai gia đình – quyết định rằng sẽ giữ nguyên hiện trạng. Gấu ở với tôi, Bo ở với gia đình kia. Nhưng hai gia đình sẽ duy trì liên lạc, để các con biết sự thật khi đủ lớn, và không cảm thấy bị đánh cắp tuổi thơ.
Bệnh viện nhận lỗi và bồi thường. Y tá tên Như bị đình chỉ vì tắc trách trong ca trực. Nhưng không gì có thể hoàn toàn bù đắp cho những tổn thương trong trái tim mỗi người mẹ.
Một buổi chiều, tôi đưa Gấu đi dạo. Trời nắng nhẹ, tóc con xoăn óng ánh dưới ánh sáng vàng.
Con ngước lên hỏi:
“Mẹ ơi, sao mẹ khóc?”
Tôi cúi xuống, ôm con vào lòng.
“Tại vì mẹ yêu con nhiều quá.”
Gấu cười ngây thơ, vòng tay nhỏ siết lấy cổ tôi.
Giây phút ấy, tôi nhận ra: một người mẹ không chỉ là người sinh ra con, mà là người chọn ở lại – bất chấp cả những sự thật đau lòng nhất.