Bố tôi m/ất khi đi làm thợ điện, mẹ tôi tái hôn với bác cả goá vợ để tiện chăm sóc. Ai ngờ ngày ông nội m/ất, cả nhà đọc di chúc thì mẹ phải đi biệt xứ vì ông nội ghi rõ...
Tôi là Hằng, 28 tuổi, sống ở một làng quê thuộc tỉnh Thanh Hóa. Gia đình tôi từng êm ấm, cho đến 12 năm trước, khi bố tôi – anh Tài – mất trong một tai nạn điện khi làm thợ điện ở công trường. Mẹ tôi – bà Liên, khi đó 40 tuổi – ở nhà nuôi tôi và em trai, gồng gánh mọi thứ. Hai năm sau, mẹ quyết định tái hôn với bác cả – ông Hùng, 50 tuổi, góa vợ sau khi vợ mất vì bệnh. Ông Hùng không có con, sống cô độc, và mẹ tôi nghĩ rằng tái hôn sẽ giúp cả hai nương tựa lẫn nhau, tiện chăm sóc ông.
Tôi và em trai ban đầu khó chấp nhận, nhưng thấy mẹ vất vả, chúng tôi dần quen với sự hiện diện của bác Hùng. Ông hiền lành, thường giúp mẹ làm việc nhà dù tuổi đã cao. Cuộc sống của chúng tôi trôi qua bình lặng, với ông nội – ông Đức, 85 tuổi – sống cùng, nhưng ông ít nói, hay ngồi một mình dưới gốc cây đa trước sân.
Sáng nay, ngày 17 tháng 5 năm 2025, lúc 11:08 AM, ông nội qua đời trong giấc ngủ. Cả gia đình tổ chức tang lễ trang trọng, và theo di nguyện của ông, chúng tôi mở di chúc ngay sau khi an táng. Di chúc được viết tay, chữ ông run run nhưng rõ ràng. Khi mẹ tôi đọc to, bà bỗng tái mặt, tay run rẩy làm rơi tờ giấy xuống đất. Di chúc ghi: “Tôi để lại toàn bộ tài sản – gồm căn nhà, 3 sào ruộng, và 1,5 tỷ đồng tiết kiệm – cho cháu Hằng và cháu Tuấn. Còn Liên, con dâu của tôi, sẽ không được nhận gì, vì con đã tái hôn với Hùng, phản bội dòng họ họ Nguyễn. Con phải rời khỏi nhà này, không bao giờ được quay lại.”
Mẹ tôi ôm mặt, khóc nức nở, rồi đứng dậy, không nói một lời, bỏ đi khỏi nhà. Tôi và em trai gọi theo, nhưng mẹ không quay đầu. Bác Hùng, dù mù lòa, cũng sững sờ, hỏi: “Liên đâu rồi? Sao con lại đi?” Tôi đọc lại di chúc, thấy thêm dòng nhỏ: “Hằng, Tuấn, hãy sống tốt, đừng trách mẹ con. Ông chỉ muốn giữ gia phong.” Tôi bật khóc, vừa thương mẹ, vừa giận ông nội.
Tôi chạy theo mẹ, nhưng bà đã biến mất khỏi làng. Một tuần sau, tôi nhận được lá thư mẹ gửi từ Huế. Mẹ viết: “Hằng, Tuấn, mẹ xin lỗi. Mẹ không thể chịu nổi sự phán xét của ông nội. Mẹ tái hôn không phải vì phản bội, mà để cả nhà có chỗ dựa. Mẹ đi để tìm bình yên, con hãy chăm sóc bác Hùng và sống tốt. Mẹ sẽ liên lạc khi sẵn sàng.”
Tôi quyết định dùng phần tài sản ông nội để lại để xây lại nhà, lập một quỹ hỗ trợ bà con làng xóm – điều mẹ luôn mong muốn. Bác Hùng ở lại với tôi và em trai, và chúng tôi sống như một gia đình. Đến tháng 10 năm 2025, mẹ trở về, ôm tôi và em trai, xin lỗi vì đã bỏ đi. Mẹ nói: “Mẹ đã suy nghĩ, gia đình mới là tất cả, không phải lời di chúc khắc nghiệt.”
Câu chuyện về mẹ tôi lan trong làng, trở thành bài học về sự tha thứ. Với tôi, di chúc của ông nội không chỉ là tài sản, mà là thử thách để tôi và mẹ hiểu rằng tình thân vượt lên trên mọi định kiến, và sự hy sinh của mẹ là điều đáng trân trọng nhất.