Bà mẹ đơn thân làm bốc vác thuê cho ông chủ góa vợ âm thầm mua 5 chỉ vàng mỗi tháng trong suốt 10 năm, nhưng đến ngày bà mẹ qu/a đ/ời con gái mở két ra thì cả họ s/ững s/ờ, bên trong không phải vàng mà toàn là…
Bà Hường là một người phụ nữ đơn thân sống lặng lẽ nơi vùng quê nghèo. Mười năm trước, sau một cuộc hôn nhân đổ vỡ, bà một mình gồng gánh nuôi con gái nhỏ, bé An, bằng đủ mọi nghề. Rồi số phận đưa đẩy bà vào làm bốc vác thuê cho ông Thành – một người đàn ông góa vợ, trầm lặng nhưng tử tế, làm chủ một vựa gạo lớn trong vùng.
Dù công việc nặng nhọc, bà Hường chưa từng than vãn. Ai cũng biết, mỗi tháng sau khi nhận lương, bà lại lẳng lặng ghé tiệm vàng gần chợ mua đúng 5 chỉ vàng, gói kỹ trong một chiếc khăn đỏ rồi cất vào chiếc két sắt cũ kỹ đặt dưới gầm giường. Người trong xóm đồn rằng: “Bà ấy dành dụm cho tương lai con gái, ít ra cũng cả cây vàng mỗi năm, mười năm là cả gia tài rồi còn gì!”
Bé An lớn lên ngoan ngoãn, học giỏi. Bà Hường sống khép kín, chưa từng nhận bất kỳ giúp đỡ nào, kể cả từ ông Thành – người mà người ta vẫn thầm nghĩ có cảm tình với bà. Cả hai cứ âm thầm quan tâm nhau, nhưng chưa ai dám nói một lời.
Đến năm thứ mười, bà Hường lâm trọng bệnh. Trên giường bệnh, bà chỉ nắm tay con, mỉm cười nhẹ nhõm:
“Trong két… mẹ để lại cho con… mọi thứ mẹ có…”
Rồi bà ra đi.
Ngày mở két, cả họ hàng, bà con chòm xóm và cả ông Thành đều có mặt. Ai cũng hồi hộp chờ đợi được thấy số vàng bà tích cóp suốt 10 năm trời.
Nhưng khi két mở ra, mọi người chết lặng.
Bên trong không hề có vàng. Chỉ là những xấp giấy cũ, những mảnh thư tay được bọc kỹ trong từng lớp khăn đỏ. An run run cầm lên đọc. Tờ đầu tiên ghi:
“Tháng 1 – Con gái mẹ vừa tròn 10 tuổi. Mẹ muốn dành điều tốt nhất cho con, nhưng vàng không phải thứ con cần…”
Rồi tờ thứ hai, thứ ba… Tất cả là thư của ông Thành, suốt 10 năm qua, mỗi tháng một bức, lặng lẽ nhờ bà Hường giữ giùm – vì ông không đủ can đảm gửi trực tiếp.
Có thư viết:
“Tôi nhìn thấy ở chị một nghị lực mà tôi không dám đến gần. Nhưng nếu chị cho phép, tôi muốn chăm sóc cả hai mẹ con… suốt đời.”
Và thư cuối cùng, nét chữ run run:
“Nếu chị không còn, xin hãy để tôi tiếp tục giữ lời hứa ấy – với con gái chị, như con gái của tôi.”
An bật khóc.
Không có vàng. Nhưng suốt 10 năm qua, bà Hường đã cất giữ một tình yêu lặng lẽ, một trái tim âm thầm bên mình – không phải để dành cho bà, mà là cho con gái bà – người sẽ không bao giờ phải cô đơn trên hành trình sắp tới.