Chủ tịch gặp nạn m//ất trí nhớ được cậu công nhân ngh/èo giúp đỡ, sau khi xin vào chính công ty mình làm, chủ tịch vô tình khám phá ra tất cả sự thật về vụ tainan và â/m m/ưu kinhhoang phía sau…
Chủ tịch gặp nạn mất trí nhớ được cậu công nhân nghờ giúp đỡ. Sau khi xin vô chính công ty mình làm, chủ tịch vô tình khám phá ra sự thật về âm mưu đằng sau vụ tai nạn khiến anh chết lặng…
Mưa trút xuống như thác, từng hạt nước đập mạnh xuống mặt đường, tạo nên những âm thanh hỗn loạn hòa quyện với tiếng sấm rền vang. Bầu trời Hà Nội tối sầm, như thể che giấu một bí mật kinh hoàng sắp được hé lộ. Trên con đường ngoại ô hoang vắng, một chiếc xe hơi sang trọng lướt đi với tốc độ chóng mặt, ánh đèn pha xuyên qua màn mưa dày đặc. Bên trong, ông Hoàng Minh, chủ tịch tập đoàn bất động sản Hoàng Gia – một cái tên quyền lực vang danh khắp cả nước – ngồi với gương mặt căng thẳng. Đôi tay ông siết chặt chiếc điện thoại, giọng nói trầm thấp nhưng đầy giận dữ vang lên: “Tôi biết hết rồi, đừng hòng qua mặt tôi! Các người sẽ phải trả giá!” Lời nói chưa kịp dứt, từ một ngã rẽ tối tăm, một chiếc xe tải bất ngờ lao tới. Tiếng kim loại va chạm xé toạc không gian, kính vỡ tung tóe, và thế giới của Minh chìm vào bóng tối lạnh lẽo.
Khi Minh mở mắt, ánh sáng lờ mờ từ một bóng đèn trần cũ kỹ đập vào mắt anh. Đầu anh nhức buốt như bị ai đó dùng búa gõ liên hồi, từng nhịp đau lan tỏa khắp cơ thể. Anh nằm trên một chiếc giường gỗ ọp ẹp, tấm đệm mỏng manh không đủ che đi cảm giác cứng nhắc của những thanh gỗ bên dưới. Mùi ẩm mốc của căn phòng nhỏ hòa lẫn với mùi thuốc sát trùng nhàn nhạt khiến anh khẽ nhăn mặt. Anh cố cử động, nhưng cơ thể ê ẩm, mỗi cái nhúc nhích đều như kéo theo cơn đau từ tận xương tủy. Anh nhìn quanh, căn nhà lụp xụp hiện ra với những mảng tường loang lổ, một chiếc bàn gỗ cũ kê sát góc tường, và vài món đồ dùng đơn sơ được xếp gọn gàng. Tâm trí anh trống rỗng, như một cuốn sách bị xóa sạch mọi trang. Anh là ai? Tại sao lại ở đây? Câu hỏi xoáy sâu vào đầu, nhưng chỉ có màn sương mù dày đặc đáp lại.
Cánh cửa gỗ kêu cọt kẹt, một chàng trai trẻ bước vào. Anh ta mặc áo phông bạc màu, chiếc quần công nhân sờn vải, đôi tay thô ráp đầy vết chai. Trên tay cậu là một bát cháo nóng, hơi khói bốc lên nghi ngút, mang theo mùi gạo thơm lẫn chút hành lá. Gương mặt cậu toát lên vẻ lo lắng xen lẫn nhẹ nhõm khi thấy Minh tỉnh dậy. “Anh tỉnh rồi à?” – giọng cậu trầm ấm, mang theo sự chân thành của một người lao động bình dị. “May mà tôi thấy anh nằm bên đường, bất tỉnh giữa trời mưa. Không thì… không biết chuyện gì đã xảy ra nữa.” Cậu đặt bát cháo lên bàn, kéo một chiếc ghế đẩu lại gần giường, ánh mắt chăm chú quan sát Minh.
Minh cố gắng ngồi dậy, nhưng cơn đau ở đầu khiến anh khựng lại, tay vô thức đưa lên ôm lấy thái dương. “Cậu… là ai?” – giọng anh khàn khàn, yếu ớt, như thể phải cố hết sức để bật ra từng từ. Anh nhìn chàng trai, ánh mắt trống rỗng nhưng đầy nghi hoặc. “Còn tôi… tôi là ai? Tại sao tôi ở đây?” Những câu hỏi tuôn ra, không phải vì anh muốn biết, mà vì sự hoảng loạn đang dần trỗi dậy trong lòng. Anh lục lọi trong tâm trí, cố tìm một mảnh ký ức, dù chỉ là một cái tên, một gương mặt, hay một sự kiện, nhưng tất cả đều mờ mịt. Chỉ có cảm giác bất an mơ hồ, như thể anh vừa mất đi một phần quan trọng của chính mình.
Chàng trai khẽ thở dài, đặt tay lên vai Minh như muốn trấn an. “Tôi tên Nam, làm công nhân xây dựng gần đây. Hôm qua, tôi đi làm về muộn, thấy anh nằm bên vệ đường, gần chỗ có vụ tai nạn xe. Anh bị thương, máu chảy nhiều, tôi không nghĩ nhiều, đưa anh về đây băng bó và chăm sóc tạm. Nhưng…” Nam ngập ngừng, ánh mắt lướt qua gương mặt Minh, như cố tìm một manh mối. “Tôi không tìm thấy giấy tờ gì trên người anh cả. Anh… thật sự không nhớ gì sao?”
Minh lắc đầu, ánh mắt lạc lõng. “Không… không gì cả. Tôi chỉ cảm thấy… như mình đã quên một chuyện rất quan trọng.” Anh nắm chặt mép chăn, những ngón tay run rẩy. Hình ảnh một văn phòng sang trọng thoáng qua trong đầu, nhưng nhanh chóng tan biến như khói. Anh nghe thấy tiếng nói của chính mình, đầy giận dữ, nhưng không thể nhớ nội dung. “Cậu có thấy gì lạ không? Ý tôi là… ở chỗ cậu tìm thấy tôi?” – Minh hỏi, giọng pha chút tuyệt vọng.
Nam lắc đầu. “Chỉ có anh và một ít mảnh vỡ từ xe hơi. Cảnh sát đến kiểm tra rồi, nhưng họ nói không có manh mối gì thêm. Tôi nghĩ anh nên nghỉ ngơi đã, đừng cố ép mình nhớ. Có khi từ từ sẽ ổn thôi.” Nam đứng dậy, lấy bát cháo đưa cho Minh. “Ăn chút đi, anh yếu lắm. Tôi không có gì nhiều, nhưng cháo này nóng, sẽ giúp anh đỡ mệt.”
Minh cầm bát cháo, hơi ấm từ bát lan tỏa qua bàn tay lạnh ngắt của anh. Anh nhìn Nam, một người xa lạ nhưng lại đối xử với anh như người thân. Trong lòng anh dâng lên một cảm giác biết ơn xen lẫn bất an. Anh không biết mình là ai, nhưng trực giác mách bảo rằng quá khứ của anh không hề đơn giản, và câu trả lời đang chờ đợi anh ở đâu đó, ngoài màn sương mù của ký ức.
Chàng trai tên là Nam, một công nhân xây dựng. Đêm hôm đó, Nam đi làm về muộn, vô tình phát hiện Minh bất tỉnh bên vệ đường, gần hiện trường vụ tai nạn. Không tìm thấy giấy tờ tùy thân, Nam đưa Minh về nhà mình chăm sóc. Minh, dù không nhớ gì, vẫn cảm nhận được sự chân thành từ Nam. Anh cố lục lọi ký ức, nhưng chỉ có những mảnh vỡ rời rạc: hình ảnh một văn phòng sang trọng, những cuộc họp căng thẳng, và… một ánh mắt đầy toan tính.
Nam, với tấm lòng giản dị, không hỏi han nhiều. Cậu chăm sóc Minh như người thân, thậm chí còn chia sẻ phần cơm ít ỏi của mình. “Anh cứ ở đây cho khỏe đã, rồi tính tiếp,” Nam nói, nụ cười hồn hậu. Minh, dù mất trí nhớ, vẫn cảm thấy một sự thôi thúc kỳ lạ – anh muốn tìm lại con người mình. Nhưng hiện tại, anh chỉ là một người vô danh, không tiền, không quá khứ.
Sau vài tuần, khi sức khỏe Minh ổn hơn, anh quyết định không thể mãi dựa dẫm vào Nam. Nghe Nam kể về công việc ở công trường của tập đoàn Hoàng Gia, Minh bỗng thấy một cảm giác quen thuộc khó tả. “Cậu có thể xin cho tôi một chân làm việc ở đó không?” – Minh hỏi. Nam ngần ngừ, lo lắng cho sức khỏe của anh, nhưng cuối cùng cũng đồng ý. “Để tôi thử hỏi quản lý, nhưng anh phải cẩn thận đấy.”
Ngày đầu tiên tại công trường, Minh làm việc như một công nhân bình thường: khuân vác, trộn bê tông, mồ hôi nhễ nhại. Những công việc nặng nhọc này lạ lẫm, nhưng anh làm với một sự quyết tâm kỳ lạ. Đồng nghiệp ban đầu dè dặt, nhưng dần bị cuốn theo sự chăm chỉ và tinh thần cầu tiến của Minh. Chỉ có Nam là luôn để ý, sợ Minh kiệt sức. “Anh không quen việc này, đừng cố quá,” Nam nhắc nhở. Minh chỉ cười, nhưng trong lòng anh, những mảnh ký ức bắt đầu lóe lên: hình ảnh những bản thiết kế, những con số tài chính khổng lồ, và… một giọng nói đe dọa: “Nếu ông không dừng lại, sẽ có hậu quả.”
Một buổi tối, khi đang nghỉ ngơi tại lán trại, Minh vô tình nghe được cuộc trò chuyện của hai người quản lý. “Vụ tai nạn đó… may mà xử lý gọn, không thì lộ hết,” một gã thì thào. “Ừ, nhưng thằng cha đó dai thật, tưởng chết rồi chứ.” Minh cảm thấy tim mình đập thình thịch. Anh không hiểu tại sao, nhưng trực giác mách bảo rằng câu chuyện này liên quan đến mình. Anh bắt đầu chú ý hơn, âm thầm quan sát và ghi nhớ.
Càng làm việc, Minh càng nhận ra những bất thường ở công trường. Vật liệu xây dựng bị thay bằng loại kém chất lượng, báo cáo tài chính có dấu hiệu gian lận, và một số nhân viên cấp cao thường xuyên gặp gỡ những người lạ mặt. Anh bắt đầu đặt câu hỏi với Nam, nhưng cậu chỉ lắc đầu: “Tôi chỉ là công nhân quèn, đâu biết chuyện của mấy ông lớn.” Tuy nhiên, sự tò mò của Minh không dừng lại. Anh lén lục lọi một số tài liệu trong văn phòng tạm thời của công trường vào ban đêm, và phát hiện những hợp đồng giả mạo, cùng một cái tên quen thuộc: Trần Vũ – phó chủ tịch tập đoàn Hoàng Gia.
Cái tên Trần Vũ như một tia chớp đánh vào tâm trí Minh. Những mảnh ký ức bắt đầu ghép lại. Anh nhớ ra mình là Hoàng Minh, chủ tịch tập đoàn, và Trần Vũ là người mà anh từng tin tưởng như anh em. Nhưng trước vụ tai nạn, Minh đã phát hiện Vũ âm mưu chiếm đoạt công ty bằng cách thao túng cổ phần và gian lận tài chính. Minh đã định tổ chức một cuộc họp để vạch trần, nhưng rồi… vụ tai nạn xảy ra.
Sự thật khiến Minh chết lặng. Anh nhận ra vụ tai nạn không phải ngẫu nhiên – đó là một âm mưu được dàn dựng để loại bỏ anh. Trần Vũ, người từng là cánh tay phải, đã phản bội anh vì lòng tham. Nhưng điều đau đớn hơn cả là Minh biết Vũ không hành động một mình. Có những thế lực lớn hơn đứng sau, và công ty mà anh xây dựng bao năm giờ đang bị xâu xé.
Minh quyết định không để mọi chuyện chìm vào quên lãng. Anh tìm đến Nam, kể lại toàn bộ sự thật. Ban đầu, Nam sững sờ, không tin người đàn ông mình cứu lại là chủ tịch tập đoàn. Nhưng nhìn vào ánh mắt kiên định của Minh, Nam gật đầu: “Tôi tin anh. Nhưng giờ anh không có gì trong tay, làm sao đấu lại họ?” Minh mỉm cười: “Cậu đã cứu tôi một lần. Giờ hãy giúp tôi lần nữa.”
Với sự hỗ trợ của Nam, Minh âm thầm thu thập bằng chứng. Anh liên lạc với một vài cộng sự cũ mà anh tin tưởng, những người từng bị Trần Vũ cô lập. Dần dần, anh xây dựng một kế hoạch để lật ngược tình thế. Trong một buổi họp cổ đông quan trọng, Minh bất ngờ xuất hiện. Cả hội trường sững sờ khi thấy người đàn ông mà ai cũng tưởng đã chết. Trần Vũ tái mặt, lắp bắp không thành lời.
Minh, với tất cả bằng chứng trong tay, vạch trần âm mưu của Vũ. Những tài liệu giả mạo, những giao dịch mờ ám, và cả vụ tai nạn được dàn dựng đều được công khai. Cổ đông phẫn nộ, và Vũ bị bắt ngay tại chỗ. Nhưng Minh không cảm thấy chiến thắng. Anh nhìn công ty mình, giờ đây rạn nứt và tổn thương, lòng nặng trĩu. Anh biết hành trình khôi phục sẽ còn dài.
Sau mọi chuyện, Minh tìm đến Nam. “Cậu không chỉ cứu mạng tôi, mà còn cứu cả ước mơ của tôi,” Minh nói, giọng trầm ấm. Nam chỉ cười: “Tôi chỉ làm điều đúng thôi, anh Minh.” Minh trao cho Nam một cơ hội làm việc ở vị trí cao hơn trong công ty, nhưng Nam từ chối. “Tôi thích cuộc sống giản dị. Nhưng nếu anh cần, tôi luôn sẵn sàng.”
Câu chuyện kết thúc với hình ảnh Minh đứng trước tòa nhà Hoàng Gia, nhìn lên bầu trời. Anh đã tìm lại chính mình, nhưng cũng nhận ra rằng giá trị thật sự không nằm ở quyền lực hay tiền bạc, mà ở những con người như Nam – những người sẵn sàng đưa tay ra khi ta ngã xuống.