Họ kiện tụng, kéo cả làng đứng ra làm chứng, mỗi người nói một kiểu, cho đến khi soi kĩ trên miếng vàng người trong làng mới nhận ra…



Xóm Kênh vốn yên ả, quanh năm chỉ nghe tiếng gà gáy và tiếng máy xay lúa, vậy mà một buổi sáng tháng Bảy bỗng náo loạn như có đám ma với đám cưới trộn lẫn: hai gia đình đứng giữa sân đình, tay chỉ trỏ, miệng gào khản cổ vì tranh nhau một… con bò cái.

Chuyện bắt đầu đơn giản: con bò đi lạc. Nhưng kết thúc lại khiến cả làng run rẩy.

Sáng hôm ấy, con bò cái vàng – to bè, đuôi dài, mắt ươn ướt – được anh Tình (người đi cày thuê) phát hiện cách bến mương khoảng trăm mét. Anh đưa thẳng về nhà ông Lâm, nói:

– Bác Lâm ơi, hình như con bò nhà bác sổng chuồng, nó đi về hướng ruộng nước kia.

Ông Lâm lập tức nhận “đúng rồi”, vừa vuốt đầu bò vừa lẩm bẩm:

– Con này nhà tui, sổng từ tối qua…

Nhưng chưa kịp cho nó ăn cỏ thì bà Hảo – nhà cách đó 4 nóc – chạy sang, giọng the thé:

– Ông trả bò nhà tui đây! Con này tui nuôi từ năm kia, đừng có chối!

Hai gia đình đứng đôi co. Ai cũng có lý:

Nhà ông Lâm nói con bò có vết trắng hình lưỡi liềm ở cổ – đúng của họ.
Nhà bà Hảo nói trên chân phải trước có nốt ruồi đen – đúng bò nhà bà.

Mà oái oăm là… con bò có cả hai.

Cả làng kéo đến xem. Mỗi người chỉ một kiểu, chẳng ai chắc chắn. Rốt cuộc, công an xã mời cả hai nhà lên làm việc, yêu cầu tạm để bò tại chuồng xã chờ xác minh.

Tưởng đâu vài ngày là xong. Nhưng đâu ngờ, từ đây mới bắt đầu câu chuyện rùng rợn nhất làng Kênh mười năm trở lại.

Chỉ một ngày sau khi đưa về chuồng xã, con bò bỗng đổ vật ra, thở hồng hộc, rồi chết trên nền xi măng. Không ai biết vì sao.

Cả hai gia đình đều chưng hửng.

Ông Lâm đập đùi:

– Trời đất ơi, của nhà tui mà! Tự dưng nó chết oan uổng!

Bà Hảo gào ầm:

– Con tui nuôi đẻ ba lứa rành rành mà bảo của ông? Tiền đền ai chịu?

Mâu thuẫn bùng lên, cả hai nhà làm đơn kiện gửi huyện.

Để làm rõ nguyên nhân cái chết, xã mời bác sĩ thú y Quang – người có tiếng mát tay cả huyện – đến mổ khám.

Lúc ông đưa dao mổ vào bụng con bò, cả làng lặng như tờ.

Rồi một tiếng “chết cha” bật ra từ cổ họng bác sĩ.

Ông kéo từ trong bụng con bò ra một túi ni-lông màu đen.

Bên trong là những thứ khiến cả làng đổ mồ hôi lạnh: vàng miếng SJC, tổng cộng 8 lượng, gói chặt như thể cố tình nhét vào cơ thể bò.

Không ai hiểu chuyện gì đang xảy ra.

Ông Lâm và bà Hảo không còn tranh nhau con bò nữa, mà tranh… vàng.

– Bò của nhà nào thì vàng của nhà nấy! – ông Lâm đập bàn.

– Ông điên à? Nhà ông làm gì có số vàng đó? – bà Hảo hét lên.

Đám đông xì xầm, người chỉ nhà này, kẻ chỉ nhà kia. Từ vụ tranh bò, họ biến thành vụ tranh gia tài khổng lồ.

Nhưng rồi khi soi lưng miếng vàng, một điều chưa ai ngờ hiện ra…

Bác sĩ Quang dùng khăn lau kỹ một miếng vàng. Mặt trên dính chút dịch, nhưng mặt sau lại có chữ khắc rất nhỏ bằng lazer, kiểu chữ của tiệm vàng chuyên nghiệp:

“T.H. – 2021”

Cả làng lại nhao nhao:

– T.H. là ai?
– Không phải tên ai trong hai nhà kia.
– Hay tên người nhét vàng vào?
– Hay của thằng ăn trộm?

Công an huyện vào cuộc. Họ rà soát xem trong làng có ai mang tên viết tắt T.H.

Và kết quả khiến tất cả đứng hình:

Làng Kênh có đúng một người tên Hiển, tên đầy đủ Trần Hiển, từng ở đây nhưng đã biến mất từ cuối năm 2021 – đúng năm khắc trên vàng.

Hiển được dân trong vùng gọi là Hiển “két” – chuyên phốp pháp, buôn gỗ lậu, từng dính đến vài vụ trộm cắp không thành, sau đó bỏ làng đi biệt xứ. Người ta đồn năm 2021 Hiển dính đến vụ “biến mất 30 cây vàng” của chủ vựa gỗ gần thị trấn, nhưng công an không tìm thấy bằng chứng.

Giờ thì trong bụng con bò lại có vàng khắc tên hắn.

Không ai dám nghĩ tiếp.

Trong lúc công an đang thẩm định thì thằng Khôi “mập”, thằng bé chăn bò 12 tuổi đầu xóm, run lẩy bẩy xin khai:

– Cháu… hôm trước thấy có người đến gần chuồng bò… nhét thứ gì đó vào mồm nó…

Cả xóm sững sờ.

Công an hỏi:

– Con bò lúc đó đang ở đâu?

– Dạ… ở bãi cỏ sau gò đất. Cháu trông mấy con bò thuê cho bà Hảo… Cháu thấy một người đàn ông mặc áo đen… trùm mũ kín mặt… tiến lại gần… Bò kêu “ọp ọp”, nhưng người đó bóp miệng nó thật mạnh… rồi nhét cái gì đó…

Cả bà Hảo lẫn ông Lâm đều tái mặt.

Khôi rưng rưng:

– Cháu tưởng trộm thuốc thú y, cháu sợ bị đánh nên không dám kể…

Công an hỏi:

– Cháu có thấy mặt không?

Khôi lắc đầu:

– Không… nhưng chú ấy đi một chiếc xe cúp cũ, biển số… cháu nhớ hình như có số 21 ở cuối…

Cả sân đình như bị ai bóp nghẹt.

Biển số xe đuôi 21 – cả làng biết, chỉ có nhà ông Lâm và… nhà ông Hàn – anh trai của Hiển “két”.

Câu chuyện rẽ sang một hướng kinh hoàng hơn.

Ông Hàn, người anh trai sống cô độc bên gò mía, nghe tin thì chạy ra đình, mặt xanh lét.

Công an hỏi:

– Xe nhà ông có đuôi 21?

– Đúng… nhưng tôi… tôi cả tuần nay không ra khỏi nhà!

Giọng ông run bần bật, tay nắm chặt như đang giấu bí mật.

Một bác lớn tuổi nhìn ông Hàn rồi nói nhỏ:

– Ngày xưa, thằng Hiển với ông Lâm từng có chuyện va chạm làm ăn. Chuyện cũ thôi…

Ông Lâm nghe vậy quắc mắt:

– Ông nói linh tinh cái gì thế?

Không khí bắt đầu đặc quánh mùi nghi ngờ.

Công an lập tức khám xe ông Hàn. Kết quả: không có gì khả nghi.

Nhưng khi kiểm tra tủ cũ trong nhà ông, họ phát hiện một tấm ảnh cũ chụp Hiển ngồi lên chính con bò đang tranh chấp.

Ảnh chụp từ năm 2021. Con bò còn nhỏ, nhưng vết trắng và nốt ruồi đều giống.

Bà Hảo và ông Lâm đờ đẫn:

– Vậy… con bò này… của thằng Hiển?

Nếu vậy thì ai mới là chủ thật sự?

Thế nhưng từ đây câu chuyện lại rẽ thêm một nhánh ghê rợn…

Cụ Tự, người già nhất làng, chống gậy bước ra, giọng khàn:

– Tôi nhớ rồi… năm đó, cuối mùa mưa, thằng Hiển bán con bò con này cho ông Lâm. Nó cần tiền đánh bạc…

Ông Lâm gật đầu lí nhí:

– Đúng… tôi mua nó giá năm triệu… nhưng tôi nuôi được tháng thì nó đẻ ra lứa đầu… rồi một hôm bị mất. Tôi tưởng bò con chạy sang nhà bà Hảo nên mới ra cãi nhau…

Cả sân đình nghẹt thở.

Vậy nghĩa là:

– Con bò gốc của Hiển → ông Lâm mua → mất bò → bò xuất hiện ở nhà bà Hảo.

Nhưng tại sao bò lại xuất hiện ở nhà bà Hảo?

Bà Hảo vỗ trán:

– Trời đất… năm đó có một anh thanh niên chạy xe cúp chở con bò đến trước cửa nhà tôi, nói là “ông Lâm gửi sang mượn giống”… tôi tưởng thật nên nuôi luôn… rồi nó lớn lên thành con bò này…

Công an hỏi:

– Anh thanh niên đó mặt mũi thế nào?

– Nó đội mũ sụp kín… nhưng… tôi nhớ dáng giống thằng Hiển…!

Sân đình nổ tung tiếng bàn tán.

Nếu đúng vậy, nghĩa là Hiển đã chuyển bò sang nhà bà Hảo, để tránh ông Lâm phát hiện mình lấy lại bò!

Nhưng tại sao một thằng trốn nợ, bỏ làng lại quay về chỉ để giấu… một con bò?

Chỉ có một lý do:

Trong bò có tài sản.

Không ai ngờ bí mật ấy nằm sâu tận bốn năm – đến giờ mới lộ.

Công an lập tức thông báo truy tìm Hiển “két”. Nhưng hắn đã biệt tích.

Khi điều tra hồ sơ cũ, họ phát hiện năm 2021, đúng thời điểm mất tích, Hiển từng đi mổ xẻ một con trâu chết ở xã bên. Có thể từ đó hắn học được cách “giấu đồ trong gia súc”.

Và suốt 4 năm qua, con bò của hắn – mang 8 lượng vàng – vẫn sống bình thường trong làng, lớn lên, sinh sản, đi lạc… mà không ai biết nó là “két sắt sống”.

Cho đến ngày nó bị nhét thêm túi vàng – và chết vì tắc nghẽn.

Nhưng ai đã nhét nó?

Một người đàn ông lạ hay chính Hiển quay trở lại?

Đúng lúc ấy, một sự việc xảy ra khiến cả làng nổi da gà.

Công an mời phòng giám định đến phân tích túi ni-lông. Trong đó họ tìm thấy dấu vân tay mờ.

Kết quả:

Dấu vân tay trùng 90% với… Hiển “két”.

Cả làng tái mặt: Hiển đã quay về, lén lút ngay giữa ban ngày.

Nhưng chuyện chưa dừng lại.

Khi giám định tiếp miếng vàng thứ ba, họ nhận ra mặt sau không chỉ khắc “T.H.” mà còn có ký hiệu “M.2024” – khắc sau, bằng máy khác.

Một cán bộ an ninh nhận ra: ký hiệu này dùng ở một tiệm vàng lậu gần thị trấn, nơi lâu nay có người thường đến đổi vàng “không rõ nguồn gốc”.

Cửa hàng ấy thông báo: buổi sáng trước hôm con bò chết, có một người đàn ông dáng gầy, đội mũ trùm, đổi 2 miếng vàng và nhờ “khắc thêm”.

Người đó đi một chiếc xe cúp cũ biển số đuôi 21.

Họ kiểm tra camera.

Và tấm hình đập vào mắt tất cả:

Không phải Hiển.

Mà là… con trai ông Lâm.

Cả sân đình chết lặng.

Ông Lâm ngã quỵ.

Cậu con trai bị đưa đến lấy lời khai. Sau vài giờ, cậu bật khóc thú tội:

– Con… con tìm được cái túi vàng chôn ở gốc xoài trong vườn. Con biết bố mua bò của chú Hiển… con nghĩ chú ấy giấu vàng vào bò rồi định quay lại lấy… nên con muốn lấy trước… Con nhét 2 miếng vào bò để… để không ai tìm thấy…

Công an hỏi:

– Còn Hiển? Miếng vàng gốc?

– Con… không biết chú ấy ở đâu…

Nhưng rồi cậu nói câu cuối khiến ai nấy nổi da gà:

– Con nhét vàng vào bụng bò buổi tối… lúc đó con tưởng không ai thấy… nhưng khi con đi ngang bờ mương, có một người đứng nhìn theo… Con chỉ thấy đôi mắt… giống y như chú Hiển…

Sân đình rơi vào im lặng, như có sương lạnh trùm xuống.

Công an truy tìm, nhưng bóng Hiển vẫn bặt vô âm tín, dù người trong làng thề đã thấy hắn lảng vảng.

Con bò trở thành mồ chôn bí mật – của Hiển, của cậu con trai, và của sự tham lam kéo theo bi kịch.

Theo luật, những miếng vàng gốc khắc “T.H. – 2021” thuộc về chủ sở hữu hợp pháp – tức là… chính Hiển “két”.

Nhưng hắn mất tích – nên tạm thời số vàng được niêm phong.

Phần 2 miếng được cậu con trai đem đi khắc lại – bị tịch thu vì là tang vật vụ án.

Còn ông Lâm và bà Hảo?

Tranh bò thì không ai thắng, vì chẳng ai là chủ cuối cùng.

Nhưng chuyện đó giờ chẳng còn quan trọng nữa.

Cả làng Kênh vẫn thỉnh thoảng kể nhau nghe:

– Buổi tối ở bờ mương, ai đi qua vẫn thấy có bóng người mặc áo đen đứng nhìn… tay sờ sờ con dao mổ… mắt đỏ như đốm than…

Người ta bảo đó là Hiển, quay lại đòi vàng.

Người khác nói hắn chết từ lâu rồi, chỉ còn lại… thứ khác lẩn khuất.

Nhưng điều làm cả làng rợn nhất là câu nói của thằng Khôi “mập” hôm bị gọi lấy lời khai lần hai:

– Cháu… cháu thấy chú áo đen hôm đó… đứng sau chuồng bò… chú ấy… không chạm đất…