Vy run rẩy: “Còn điều này… tôi chưa nói ai.” Cô mở trang cuối. Có chữ ký. Cả của Khang. Và Thiên Di. Phong chậm rãi nói, từng từ như lưỡi dao sắc: “Hai người đó… đã lập kế hoạch từ đầu.” Vy không trả lời. Chỉ khóc lặng lẽ. 7. Cuộc Đối Đầu Trong Bệnh Viện Cửa bật mở. Khang bước vào với vẻ mặt tức tối: “Vy! Em đủ rồi đấy! Sao em cấm người nhà anh vào thăm con?!” Vy quay đi, không muốn nhìn mặt anh. Khang gằn giọng: “Anh nói chuyện với em!” Phong đứng lên: “Anh không được phép đụng vào cô ấy.” Khang trợn mắt: “Tại sao một thằng ngoài như anh cứ chen vào chuyện của gia đình tôi?!” Phong nhìn thẳng vào anh, lạnh đến rợn người: “Vì chính tôi đã cứu vợ anh khỏi chết đuối.” Khang giật lùi. Phong đưa tấm ảnh cho anh xem. Mặt Khang trắng bệch. Vy nhìn anh, giọng run nhưng rõ ràng: “Khi em chìm dưới nước… anh đang ở đâu?” Khang há miệng, nhưng không nói được gì. Phong nói tiếp: “Và tôi biết về bản hợp đồng. Và chữ ký của anh.” Khang tái nhợt hoàn toàn. Môi run run. Vy nói nhỏ: “Em đã cố tin anh… Cho đến tối hôm đó.” Khang gào lên, mất kiểm soát: “Anh làm vì công ty! Vì gia đình! Em không hiểu đâu! Thiên Di… cô ấy… cô ấy chỉ là—” Vy cười cay đắng: “Là người anh chọn thay thế em và con.” Phong bước đến trước mặt Khang, nói nhỏ nhưng đủ để anh nghe: “Rời khỏi phòng. Và rời khỏi cuộc đời mẹ con cô ấy.” Khang nắm cổ áo Phong, nhưng chỉ trong một giây, bảo vệ bệnh viện đã kéo anh ta ra. Vy nhìn Khang bị đẩy ra khỏi phòng, trái tim nhẹ bẫng – nhưng cũng đau đến tê dại. 8. Hậu Quả Hai tuần sau, toàn bộ câu chuyện nổ ra trên mạng xã hội. Camera được công bố. Lời khai của nhân viên trong biệt thự. Bằng chứng về hợp đồng “đẻ đúng mệnh”. Việc cố tình giam Gian Vy trong phòng nhiều tháng để kiểm soát thời điểm sinh. Khang suy sụp, bị điều tra lẫn kiện tụng. Thiên Di biến mất khỏi showbiz, để lại hàng loạt tin nhắn đầy thù hận gửi về phía Vy bị công an thu giữ. Tập đoàn của Khang mất gần hết hợp đồng. Nhiều người nói Vy nên hận. Nhưng cô chỉ thấy trống rỗng. Cảm giác như vừa bước ra khỏi một căn phòng tối kéo dài quá lâu. 9. Một Khởi Đầu Khác Một chiều muộn, Vy bế con đứng trước cửa sổ bệnh viện, nhìn mưa rơi nhẹ. Phong gõ cửa. “Chị định bao giờ xuất viện?” Vy cười hiền: “Có lẽ ngày mai. Tôi muốn đưa con về Đà Lạt một thời gian.” Phong gật đầu: “Nơi đó không khí tốt.” Vy ngập ngừng: “Cảm ơn anh. Không chỉ vì đã cứu tôi…” Phong mỉm cười: “Vy à… tôi không muốn chị cảm ơn. Tôi chỉ muốn chị và con được an toàn.” Vy cúi xuống nhìn đứa bé đang ngủ. “Con tên là gì?” Phong hỏi. Vy mỉm cười – nụ cười đẹp nhất anh từng thấy. “An Khôi. Nghĩa là bình an và mạnh mẽ.” Phong nhìn hai mẹ con, tim chợt nhói lên một cảm giác khó gọi tên. Trong ba tuần qua, anh đã đến bệnh viện mỗi ngày. Không phải vì trách nhiệm. Mà vì điều gì đó… đang lớn dần trong lòng. “Một ngày nào đó,” anh nói, “nếu chị cần giúp đỡ… cứ gọi tôi. Dù bất cứ lúc nào.” Vy ngước mắt lên, ánh sáng chiều chiếu vào khiến nụ cười cô càng ấm. “Vâng… anh Phong.” 10. Kết – Giọt Nước Tạo Nên Con Sóng Vy rời bệnh viện. Đà Lạt đón mẹ con cô bằng bầu trời trong. Khang bị bắt vì tội cố ý gây thương tích và âm mưu gây hại cho trẻ em. Thiên Di trốn sang nước ngoài, trở thành đối tượng truy nã. Mọi thứ tưởng như đã khép lại. Nhưng không. Hai tháng sau, một chiếc xe đen dừng trước căn nhà nhỏ nơi Vy sống cùng em trai. Phong bước xuống. Trên tay anh là một túi sữa và đồ chơi cho bé Khôi. Vy mở cửa, bất ngờ: “Anh… anh lên Đà Lạt sao không báo em?” Phong mỉm cười: “Tôi có việc cần nói.” Vy ngập ngừng: “Anh… vào nhà?” Phong lắc đầu. Anh đứng nghiêm trước cô, mắt nhìn thẳng: “Vy… tôi biết thời điểm này có thể chưa phải lúc. Nhưng tôi muốn chị biết một điều.” Vy nín thở. Phong nói tiếp, giọng trầm ấm: “Từ giây phút tôi lao xuống hồ bơi để cứu chị… tôi biết rằng đời mình sẽ thay đổi. Và… tôi muốn bước cùng chị trên con đường mới. Không phải vì thương hại. Mà vì… tôi thật sự trân trọng hai mẹ con.” Vy nhìn anh rất lâu. Gió Đà Lạt thổi nhẹ, lay động tóc cô. Cô khẽ nói: “Anh Phong… để em có thời gian. Nhưng… em không từ chối. Không hề.” Phong mỉm cười, một nụ cười hiếm hoi mà báo chí không bao giờ chụp được. Anh nhỏ giọng: “Tôi sẽ chờ.” Vy bồng bé Khôi vào lòng. Nhìn Phong. Nhìn con. Và lần đầu tiên sau nhiều năm, cô không sợ tương lai nữa. Cô thấy nó… đẹp. Rất đẹp.
Trời cuối hạ, nắng Sài Gòn vẫn hầm hập như muốn hun cháy không khí. Trong khu biệt thự sang trọng ở Thảo Điền, tiếng nhạc buổi tiệc sinh nhật của Minh Khang – doanh nhân trẻ nổi tiếng bậc nhất thành phố – vang lên rộn rã. Khách khứa ăn mặc sang trọng, rượu đắt tiền được khui liên tục, tiếng cười nói hòa vào nhau như một bản giao hưởng xa hoa.
Và giữa nơi đó, Hà Vy – vợ của Minh Khang, bụng mang thai tháng thứ tám – bước xuống từ tầng hai, tay khẽ đặt lên bụng. Gương mặt cô phảng phất chút mệt mỏi, nhưng vẫn cố giữ nụ cười vì sự xuất hiện của mình là điều mà Khang yêu cầu trước bữa tiệc.
“Hôm nay bạn bè đông, em xuống một chút cho vui,” anh đã nói với giọng nhẹ nhàng, nhưng trong ánh mắt lại có điều gì đó là lạ, như cố tình giấu đi điều gì.
Vy không muốn tranh cãi. Hơn một năm nay, cô cố giữ cho gia đình được yên ổn, tránh mọi xung đột cho đứa con đầu lòng.
Nhưng bước xuống chưa được bao lâu, cô đã thấy một cảnh tượng khiến tim co thắt.
Bên cạnh hồ bơi, Khang đang đứng rất gần Thiên Di, cô gái trẻ đẹp, thân hình nóng bỏng, nổi tiếng trong giới người mẫu. Tin đồn cô ta là “người thứ ba” trong cuộc hôn nhân của Vy đã lan truyền khắp các hội nhóm kín từ nhiều tháng trước.
Vy cố gắng không nhìn nữa. Cô bước đến bàn tiệc, giả vờ bình thản. Nhưng tim vẫn nhói.
“Mạnh mẽ lên, Vy,” cô tự nói thầm.
Nhưng chính giây phút cô quay lưng, Thiên Di ném vào cô một ánh nhìn đầy khiêu khích – ánh nhìn giống hệt những tin nhắn nặc danh Vy từng nhận:
“Chồng cô xứng đáng có một người phụ nữ tốt hơn – là tôi.”
Vy nuốt nghẹn.
Cô không biết rằng đêm nay… tất cả sẽ vượt ngoài sức tưởng tượng.
Và cuộc đời cô sẽ rẽ sang một ngã hoàn toàn không thể quay lại.
Hồ bơi xanh lấp lánh ánh đèn. Khách khứa bắt đầu tản dần. Rượu làm tiếng nói to hơn, bước chân loạng choạng hơn.
Vy đi dọc lối đá, định tìm Khang để về thì một bàn tay nắm lấy cánh tay cô – mạnh đến mức đau.
Thiên Di.
Cô ta cười lạnh:
“Chị đến tiệc làm gì? Anh Khang mệt mỏi với chị lắm rồi đấy.”
Vy lùi lại, cố giữ bình tĩnh.
“Chị đang mang thai tám tháng. Đừng gây chuyện.”
“Chị nghĩ cái thai đó khiến chị an toàn?” Thiên Di nhướn mày. “Không đâu. Người đàn ông đó không còn yêu chị nữa.”
Vy hít một hơi dài.
“Chuyện vợ chồng tôi không liên quan đến cô.”
Câu nói vừa dứt, Thiên Di đột ngột bước đến sát hơn, thì thầm vào tai Vy:
“Đứa bé phải sinh ra đúng ngày đúng tháng thì mới là con hợp mệnh với anh Khang. Còn không…”
Vy chưa kịp phản ứng thì cô ta đẩy mạnh.
Rất mạnh.
Cơ thể Vy mất thăng bằng. Cô cảm nhận không khí lạnh phả vào mặt.
Rồi…
“TÓP!”
Cô rơi xuống hồ bơi.
Nước tràn vào miệng. Bụng nặng như đá, không thể ngoi lên. Cơn co thắt chạy dọc bụng – dữ dội, đau đến nín thở.
Vy vẫy tay cầu cứu nhưng nước tối mịt, tiếng nhạc át mọi âm thanh.
Trên thành hồ, Thiên Di đứng nhìn. Không hoảng sợ. Không la lên.
Chỉ đứng đó – bình thản, gần như lạnh lùng.
Vy thốt lên trong tuyệt vọng:
“Cứu… với… con tôi…”
Nhưng Thiên Di chỉ cúi xuống thì thầm:
“Xin lỗi chị. Tôi cần đứa bé này ra đời đêm nay.”
Ngay khi Vy gần như chìm hẳn xuống đáy hồ, tất cả ánh đèn xung quanh như vụt tối đi dưới làn nước.
Tim cô đập thoi thóp. Toàn thân tê dại.
Cô nghĩ:
“Mình… mình sẽ chết.
Con… con của mình sẽ…”
Nhưng đúng lúc đó…
ẦM!!!
Một tiếng động mạnh vang lên trên mặt nước.
Một bóng người lao thẳng từ tầng hai xuống hồ bơi, tạo thành cột nước lớn bắn tung tóe.
Tiếp theo là đôi tay mạnh mẽ kéo Vy ra khỏi bóng tối.
Cô cố mở mắt, nhìn thấy khuôn mặt ngược sáng đèn hồ – một người đàn ông lạ.
Rất lạ.
Nhưng cũng rất quen… nếu chỉ nhìn qua các mặt báo.
Trần Đình Phong.
Nhà đầu tư tầm cỡ, tỷ phú trẻ nhất miền Nam, người mà cả giới kinh doanh chỉ dám nhắc đến bằng ánh mắt nể phục.
Cô hoảng hốt:
“Anh… anh làm gì ở đây?”
Phong giữ lấy vai cô, giọng nghiêm mà dứt khoát:
“Tập trung thở đi. Tôi ở đây rồi.”
Anh bơi kéo Vy vào bờ nhanh và dứt khoát, không để cô chìm thêm giây nào.
Khách khứa lúc này mới la hét, chạy tới hỗn loạn.
Thiên Di đột nhiên biến mất khỏi vị trí lúc nãy.
Khang cũng chạy đến – nhưng ánh mắt anh ta không hề hoảng loạn như một người chồng nhìn thấy vợ suýt chết.
Anh ta chỉ hét lên:
“Phong?! Anh làm gì ở nhà tôi?!”
Phong không trả lời. Anh đặt Vy lên bờ, tháo áo khoác để phủ lên người cô.
Một người làm ở biệt thự hoảng hốt:
“Cô Vy bị co giật… nước ối… trời ơi… cô ấy sắp sinh!”
Phong bế bổng Vy lên, không đợi ai cho phép.
“Đưa cô ấy đi bệnh viện!” – một người hét lên.
Phong đáp lạnh lùng:
“Không. Đưa đến phòng cấp cứu tư mà tôi đang tài trợ. Nhanh.”
Không ai dám cãi.
Nhưng khi Phong quay đi với Vy trong vòng tay, ánh mắt anh tình cờ lướt về phía bụi trúc gần hồ.
Và anh thấy…
Thiên Di đang lẩn trốn.
Với một vẻ mặt không phải hoảng sợ – mà là tiếc nuối.
Bệnh viện tư cao cấp rực ánh đèn.
Vy nằm trong phòng cấp cứu, thở gấp, tay nắm chặt tay vị bác sĩ.
Cửa phòng chưa kịp đóng thì Khang đã lao vào sau, gương mặt tái đi.
“Vy! Em đừng làm anh sợ!”
Nhưng Vy né mặt.
Phong đứng trước cửa, cản lại đội người của Khang.
“Từ giờ, để bác sĩ làm việc. Anh không làm được gì đâu.”
Khang nghiến răng:
“Cô ấy là VỢ TÔI!”
Giọng anh đầy bực tức bất thường.
Phong nhìn thẳng vào mắt anh:
“Vợ anh? Hay là vật cản cho kế hoạch của anh?”
Khang sững lại.
Một nhân viên y tế chạy ra, vừa run vừa nói:
“Cô Vy bị sốc lạnh và thiếu oxy rất lâu… cả hai mẹ con đều nguy hiểm. Cần mổ gấp!”
Phong gật đầu:
“Làm ngay.”
Lúc đó, Khang bật lên:
“Khoan! Nếu mổ… đứa bé sẽ sinh non! Mệnh nó—”
Anh ta cắn môi, nhận ra mình đã lỡ lời.
Phong nhíu mày:
“Mệnh nó?
Anh đang nói về cái gì?”
Khang không trả lời.
Vy dù đau đớn nhưng vẫn nghe được. Cô bật khóc, run rẩy hét vào cánh cửa phòng:
“Anh Khang… anh định để con chết để hợp tuổi với người khác phải không…?”
Không ai nghe rõ câu hỏi đó, ngoại trừ Phong.
Và ánh mắt anh trở nên sắc lạnh.
Mưa bắt đầu rơi bên ngoài, như trút xuống cả thành phố.
Tiếng máy móc vang đều đều.
Vy nằm dưới ánh đèn phẫu thuật. Đầu óc cô mơ hồ, nhưng vẫn cố giữ tỉnh táo khi bác sĩ nói:
“Chúng tôi sẽ bắt đầu gây mê.”
Phong đứng ngoài, nắm hai tay lại đến trắng bệch.
Anh không hiểu tại sao mình lại quan tâm Vy đến vậy. Một người phụ nữ anh chỉ gặp vài tháng trước trong một buổi đấu thầu. Khi đó, cô không phải vợ tỷ phú, không phải người nổi tiếng… chỉ là một kiến trúc sư trẻ trán cao, ánh mắt trong và kiên định.
Ánh mắt khiến anh có cảm giác… đáng tin. Một điều mà trong thương trường gần như không bao giờ có.
Anh đã âm thầm theo dõi những bài báo scandal, những tin đồn về cuộc hôn nhân của cô. Nhưng anh không ngờ đêm nay chứng kiến tận mắt sự thật tàn nhẫn đến vậy.
Một giờ sau.
Đèn phòng mổ tắt.
Bác sĩ bước ra.
Phong đứng bật dậy.
“Sao rồi?!”
Bác sĩ thở ra:
“Mẹ tròn con vuông. Nhưng cô Vy mất nhiều sức, cần hồi sức đặc biệt.”
Phong cúi đầu, mắt khép lại.
Tạ ơn trời.
Anh hỏi:
“Còn đứa bé?”
Bác sĩ mỉm cười:
“Bé trai. Nhưng… có điều này.”
Phong giật mình.
“Điều gì?”
“Ngay khi bé được đưa ra, cậu bé nắm lấy tay cô Vy rất chặt – dù đang trong trạng thái sơ sinh. Như thể bé đã cố gắng cùng mẹ vượt qua tất cả.”
Phong quay mặt đi, vì cảm giác sống mũi cay cay.
Hai ngày sau, Vy tỉnh lại.
Phong ngồi bên cạnh, nửa ngủ nửa tỉnh. Anh giật mình khi Vy mở mắt.
“Chị… tỉnh rồi.”
Vy khàn giọng:
“Con… con tôi đâu?”
“Phòng bên cạnh. Một cậu nhóc khỏe như trâu.”
Vy bật khóc, nước mắt lăn dài trên gối.
Khi cô bình tĩnh lại, Phong đưa điện thoại cho cô xem một tấm ảnh.
Ảnh từ camera khu biệt thự.
Trong ảnh, Thiên Di đứng nhìn Vy chìm dần xuống nước.
Vy cắn môi đến bật máu:
“Cô ta… thật sự cố giết con tôi.”
Phong hỏi:
“Còn chồng chị?”
Vy nhắm mắt, nước mắt lại rơi.
Cô lấy từ tủ hộc ra một bản hợp đồng cũ kỹ – loại giấy chỉ dùng trong các gia đình kinh doanh theo thầy bói.
“Hai năm trước, để mở rộng tập đoàn, Khang ký một hợp đồng ‘hợp mệnh’. Trong đó nói rằng con đầu lòng phải sinh đúng giờ, đúng ngày, đúng tháng do bên kia chọn. Nếu không, họ sẽ rút toàn bộ vốn.”
Phong nhíu mày:
“Anh ta tin thứ này?”
Vy cười buồn:
“Khang luôn tin phần tâm linh. Và… bên kia là một gia tộc rất giàu, rất quyền lực. Anh ta không dám làm phật lòng họ.”
Phong siết chặt bản hợp đồng:
“Điều đó không cho phép họ giết mẹ con chị.”
Vy run rẩy:
“Còn điều này… tôi chưa nói ai.”
Cô mở trang cuối.
Có chữ ký.
Cả của Khang.
Và Thiên Di.
Phong chậm rãi nói, từng từ như lưỡi dao sắc:
“Hai người đó… đã lập kế hoạch từ đầu.”
Vy không trả lời.
Chỉ khóc lặng lẽ.
Cửa bật mở.
Khang bước vào với vẻ mặt tức tối:
“Vy! Em đủ rồi đấy! Sao em cấm người nhà anh vào thăm con?!”
Vy quay đi, không muốn nhìn mặt anh.
Khang gằn giọng:
“Anh nói chuyện với em!”
Phong đứng lên:
“Anh không được phép đụng vào cô ấy.”
Khang trợn mắt:
“Tại sao một thằng ngoài như anh cứ chen vào chuyện của gia đình tôi?!”
Phong nhìn thẳng vào anh, lạnh đến rợn người:
“Vì chính tôi đã cứu vợ anh khỏi chết đuối.”
Khang giật lùi.
Phong đưa tấm ảnh cho anh xem.
Mặt Khang trắng bệch.
Vy nhìn anh, giọng run nhưng rõ ràng:
“Khi em chìm dưới nước… anh đang ở đâu?”
Khang há miệng, nhưng không nói được gì.
Phong nói tiếp:
“Và tôi biết về bản hợp đồng. Và chữ ký của anh.”
Khang tái nhợt hoàn toàn.
Môi run run.
Vy nói nhỏ:
“Em đã cố tin anh… Cho đến tối hôm đó.”
Khang gào lên, mất kiểm soát:
“Anh làm vì công ty! Vì gia đình! Em không hiểu đâu! Thiên Di… cô ấy… cô ấy chỉ là—”
Vy cười cay đắng:
“Là người anh chọn thay thế em và con.”
Phong bước đến trước mặt Khang, nói nhỏ nhưng đủ để anh nghe:
“Rời khỏi phòng. Và rời khỏi cuộc đời mẹ con cô ấy.”
Khang nắm cổ áo Phong, nhưng chỉ trong một giây, bảo vệ bệnh viện đã kéo anh ta ra.
Vy nhìn Khang bị đẩy ra khỏi phòng, trái tim nhẹ bẫng – nhưng cũng đau đến tê dại.
Hai tuần sau, toàn bộ câu chuyện nổ ra trên mạng xã hội.
Camera được công bố. Lời khai của nhân viên trong biệt thự. Bằng chứng về hợp đồng “đẻ đúng mệnh”. Việc cố tình giam Gian Vy trong phòng nhiều tháng để kiểm soát thời điểm sinh.
Khang suy sụp, bị điều tra lẫn kiện tụng.
Thiên Di biến mất khỏi showbiz, để lại hàng loạt tin nhắn đầy thù hận gửi về phía Vy bị công an thu giữ.
Tập đoàn của Khang mất gần hết hợp đồng.
Nhiều người nói Vy nên hận. Nhưng cô chỉ thấy trống rỗng.
Cảm giác như vừa bước ra khỏi một căn phòng tối kéo dài quá lâu.
Một chiều muộn, Vy bế con đứng trước cửa sổ bệnh viện, nhìn mưa rơi nhẹ.
Phong gõ cửa.
“Chị định bao giờ xuất viện?”
Vy cười hiền:
“Có lẽ ngày mai. Tôi muốn đưa con về Đà Lạt một thời gian.”
Phong gật đầu:
“Nơi đó không khí tốt.”
Vy ngập ngừng:
“Cảm ơn anh. Không chỉ vì đã cứu tôi…”
Phong mỉm cười:
“Vy à… tôi không muốn chị cảm ơn. Tôi chỉ muốn chị và con được an toàn.”
Vy cúi xuống nhìn đứa bé đang ngủ.
“Con tên là gì?” Phong hỏi.
Vy mỉm cười – nụ cười đẹp nhất anh từng thấy.
“An Khôi. Nghĩa là bình an và mạnh mẽ.”
Phong nhìn hai mẹ con, tim chợt nhói lên một cảm giác khó gọi tên.
Trong ba tuần qua, anh đã đến bệnh viện mỗi ngày. Không phải vì trách nhiệm.
Mà vì điều gì đó… đang lớn dần trong lòng.
“Một ngày nào đó,” anh nói, “nếu chị cần giúp đỡ… cứ gọi tôi. Dù bất cứ lúc nào.”
Vy ngước mắt lên, ánh sáng chiều chiếu vào khiến nụ cười cô càng ấm.
“Vâng… anh Phong.”
Vy rời bệnh viện. Đà Lạt đón mẹ con cô bằng bầu trời trong.
Khang bị bắt vì tội cố ý gây thương tích và âm mưu gây hại cho trẻ em.
Thiên Di trốn sang nước ngoài, trở thành đối tượng truy nã.
Mọi thứ tưởng như đã khép lại.
Nhưng không.
Hai tháng sau, một chiếc xe đen dừng trước căn nhà nhỏ nơi Vy sống cùng em trai.
Phong bước xuống.
Trên tay anh là một túi sữa và đồ chơi cho bé Khôi.
Vy mở cửa, bất ngờ:
“Anh… anh lên Đà Lạt sao không báo em?”
Phong mỉm cười:
“Tôi có việc cần nói.”
Vy ngập ngừng:
“Anh… vào nhà?”
Phong lắc đầu.
Anh đứng nghiêm trước cô, mắt nhìn thẳng:
“Vy… tôi biết thời điểm này có thể chưa phải lúc. Nhưng tôi muốn chị biết một điều.”
Vy nín thở.
Phong nói tiếp, giọng trầm ấm:
“Từ giây phút tôi lao xuống hồ bơi để cứu chị… tôi biết rằng đời mình sẽ thay đổi. Và… tôi muốn bước cùng chị trên con đường mới. Không phải vì thương hại. Mà vì… tôi thật sự trân trọng hai mẹ con.”
Vy nhìn anh rất lâu.
Gió Đà Lạt thổi nhẹ, lay động tóc cô.
Cô khẽ nói:
“Anh Phong… để em có thời gian. Nhưng… em không từ chối. Không hề.”
Phong mỉm cười, một nụ cười hiếm hoi mà báo chí không bao giờ chụp được.
Anh nhỏ giọng:
“Tôi sẽ chờ.”
Vy bồng bé Khôi vào lòng.
Nhìn Phong.
Nhìn con.
Và lần đầu tiên sau nhiều năm, cô không sợ tương lai nữa.
Cô thấy nó… đẹp.
Rất đẹp.
