Chị song sinh lấy nhầm phải chồng gia trưởng, nức nở trở về nhà đẻ khi toàn thân đã bầm tím. Tôi và chị quyết định đổi thân phận, dạy tên chồng hèn hạ một bài học nhớ đời!
Tôi và chị Lan là chị em song sinh — giống nhau đến từng nét mặt, giọng nói, chỉ khác ở ánh mắt. Tôi mạnh mẽ, thẳng thắn. Còn chị hiền lành, cam chịu, cả đời chỉ biết hy sinh.
Khi chúng tôi 25 tuổi, chị Lan lấy chồng — Hùng, một người đàn ông có tiếng “đàng hoàng” trong vùng, làm kỹ sư xây dựng, nói năng lịch sự. Ai cũng khen chị “lấy được tấm chồng tốt”. Nhưng tôi không tin. Bởi trong ánh mắt hắn có thứ gì đó lạnh lẽo, kiêu ngạo — thứ ánh mắt của kẻ luôn muốn kiểm soát người khác.
Ba tháng sau đám cưới, chị Lan gần như biến mất khỏi những cuộc gọi, tin nhắn. Tôi hỏi, chị chỉ bảo:
— Anh ấy không thích em gọi, sợ em rủ chị đi chơi rồi quên việc nhà.
Giọng chị yếu ớt, nhưng tôi nghe trong đó có gì đó gượng gạo.
Đến ngày chị trở về nhà đẻ — tôi chết lặng. Cánh cửa mở ra, chị đứng đó với gương mặt đầy vết bầm, môi rách, cổ còn hằn dấu tay. Mẹ tôi ngã quỵ, còn tôi run rẩy đỡ chị vào.
Chị nghẹn ngào:
— Em ơi, chị chịu hết nổi rồi. Hùng đánh chị chỉ vì chị làm mặn bát canh. Hắn bắt chị quỳ giữa sân, chửi chị là đồ vô dụng.
Tôi nắm chặt tay, móng tay bấm vào da bật máu. Cả người tôi run lên vì giận. Một người như chị — hiền lành, chịu thương chịu khó — mà bị đối xử như thế ư?
Tôi nhìn chị, rồi nói chậm rãi:
— Chị, nếu chị đồng ý… chúng ta sẽ đổi thân phận.
Chị sững sờ:
— Em nói gì vậy?
— Em giống chị như đúc. Anh ta sẽ không nhận ra đâu. Em muốn xem thử, người đàn ông ấy có dám giở trò với em không.
Ban đầu chị sợ, nhưng rồi nhìn những vết bầm trên người, chị gật đầu.
Tối hôm đó, tôi mặc quần áo của chị, đội khăn che nửa mặt “vì bị cảm”, rồi quay lại căn nhà của Hùng. Tôi mang trong mình nỗi giận dữ, nhưng cố giữ bình tĩnh.
Ngay khi tôi bước vào, hắn đã hất hàm:
— Đi đâu mà giờ này mới về?
Tôi cúi đầu:
— Em về thăm mẹ.
— Về thăm à? Còn xin phép ai chưa?
Hắn tiến lại gần, giọng hằn học. Tôi ngẩng lên, nhìn thẳng vào mắt hắn, lạnh lùng:
— Tôi là vợ, không phải nô lệ. Anh nói năng cho đàng hoàng.
Hắn khựng lại. Có lẽ không quen thấy “vợ mình” nói giọng ấy.
— Cô vừa nói gì?
— Tôi nói, nếu anh còn giơ tay, tôi sẽ không im lặng như trước đâu.
Hắn bật cười khẩy, định bước tới, nhưng tôi đã kịp cầm điện thoại, bật ghi âm sẵn từ trước.
— Cứ thử xem, anh Hùng. Một lần nữa thôi, tôi đảm bảo cả công ty anh biết anh là loại người gì.
Khuôn mặt hắn tái đi. Tôi tiếp lời, giọng đều đều:
— Tôi đã gửi ảnh, ghi âm những gì anh làm trước đây cho bạn tôi rồi. Nếu tôi “vô tình biến mất”, những thứ đó sẽ được gửi thẳng cho công an và sếp anh. Anh hiểu chứ?
Hắn đứng trân như tượng, không nói nổi một lời. Tôi quay lưng vào phòng, cố nén tiếng tim đập.
Đêm ấy, hắn không dám đụng đến tôi. Sáng hôm sau, tôi “vô tình” để hắn thấy đoạn tin nhắn giả mà tôi dựng sẵn trên màn hình điện thoại:
“Tất cả bằng chứng đã được lưu trữ. Nếu có gì xảy ra, cứ gửi thẳng cho báo chí.”
Từ hôm đó, Hùng thay đổi thái độ. Hắn rối rít xin lỗi, mua đồ ăn sáng, thậm chí nấu cơm tối. Tôi biết hắn đang sợ — sợ mất danh dự, sợ mất việc.
Ba ngày sau, tôi nói với hắn, giọng mệt mỏi:
— Em cần ra ngoài suy nghĩ một thời gian.
Hắn gật đầu, không dám cãi. Tôi xách vali, bước ra khỏi nhà, nơi chị Lan thật sự đang đứng chờ ở đầu ngõ. Tôi cởi chiếc áo chị, trả lại cho chị, khẽ nói:
— Giờ thì đến lượt chị. Không phải quay lại với hắn. Hãy bắt đầu lại cuộc sống của mình.
Chị ôm chầm lấy tôi, khóc như một đứa trẻ.
Một tháng sau, tin lan ra: Công ty của Hùng bị điều tra nội bộ. Những bằng chứng về hành vi bạo lực, lạm quyền của hắn được gửi đến phòng nhân sự — ẩn danh. Người ta nói hắn bị đình chỉ công tác, vợ bỏ, danh tiếng sụp đổ.
Còn chị Lan, chị bắt đầu lại cuộc đời. Chị xin làm ở một cửa hàng nhỏ, dạy trẻ em nghèo học chữ. Vẫn là nụ cười ấy, nhưng lần này, trong ánh mắt chị có sự bình yên mà tôi chưa từng thấy.
Một buổi chiều, chị nắm tay tôi, nói khẽ:
— Em à, nếu ngày đó không có em, chắc chị vẫn đang bị giam trong cái địa ngục ấy.
Tôi cười:
— Không đâu. Vì hôm nay, chị đã biết cách đứng dậy. Còn Hùng… hắn chỉ đang trả giá cho chính những gì mình gây ra.
Mặt trời lặn dần sau mái nhà cũ, hai bóng người song sinh ngồi bên nhau, một người từng đau, một người từng giận — cả hai đều đã hiểu:
Không ai có quyền hành hạ người khác nhân danh “chồng”.
Và đôi khi, chính sự dũng cảm của phụ nữ là bài học đắt giá nhất cho kẻ đàn ông hèn hạ.
