Cậu bé nhặt rác nuôi bà cụ ố/m yế/u, 10 năm sau bà để lại cho cậu khối tài sản khiến ai cũng s/ốc...



Ngày lên 8 tuổi, Minh đã biết thế nào là cô đơn. Ba mất sớm trong một vụ tai nạn lao động, mẹ thì bỏ đi biệt tích. Minh sống một mình trong căn phòng trọ tồi tàn cạnh bãi rác của thị trấn, bữa có bữa không. Những ngày đói quá, Minh lang thang ra bãi rác, nhặt những lon bia, vỏ chai nhựa bán lấy tiền mua bánh mì.

Cuộc đời Minh tưởng chừng cứ thế tăm tối mãi, cho đến một ngày mưa gió, cậu gặp bà cụ Hòa.

Năm ấy, Minh trông thấy bà nằm co ro bên mép đường, quần áo ướt sũng, khuôn mặt nhăn nheo tái xanh vì lạnh. Bà cụ run lẩy bẩy, hơi thở mỏng như sợi chỉ. Không ai để ý đến bà. Người ta đi ngang qua, che dù tránh mưa, chẳng ai dừng lại.

Minh bối rối. Cậu chỉ là một thằng bé nghèo không nơi nương tựa, làm sao lo nổi cho một người bệnh?

Nhưng Minh không nỡ bỏ đi.

Cậu cởi chiếc áo mỏng của mình khoác lên cho bà, dìu bà về căn phòng trọ nhỏ. Bà vẫn mê man. Minh đặt bà nằm lên chiếc chiếu rách duy nhất, tự nhủ mai sẽ mang bà đến bệnh viện.

Hôm sau, Minh đi nhặt lon sớm hơn thường lệ, mong gom đủ tiền mua cháo cho bà. Khi cậu trở về, bà đã tỉnh. Đôi mắt già nua nhìn Minh, ánh lên sự biết ơn khôn tả.

“Cháu… đã cứu bà sao?”

Minh gật đầu. Cậu không ngờ giọng bà lại hiền đến vậy.

Từ hôm ấy, cuộc sống của Minh có thêm một người bạn – một người thân.

Thời gian trôi. Minh lớn lên từng ngày, nhưng cũng cùng lúc đó bà Hòa yếu dần. Bà chẳng có ai thân thích, cũng chẳng có nhà cửa. Không biết từ đâu mà bà lưu lạc đến thị trấn này. Bà kể, xưa kia bà từng có gia đình hạnh phúc, nhưng tai họa liên tiếp khiến bà mất tất cả.

Minh không hỏi thêm. Ai cũng có nỗi đau riêng.

Cậu chỉ biết, từ lúc có bà, cậu không còn cô độc nữa. Mỗi tối đi nhặt rác về, Minh lại nấu cháo cho bà, nghe bà kể chuyện ngày xưa. Bà dạy Minh học chữ bằng những tờ lịch cũ, dạy cậu cách phân biệt đúng sai.

“Nhà nghèo, nhưng lòng phải giàu. Người ta có thể coi thường con vì quần áo rách, nhưng đừng để ai khinh con vì tâm hồn xấu.”

Minh luôn ghi nhớ lời bà.

10 năm trôi qua…

Minh đã 18 tuổi. Cậu cao lớn, gương mặt rám nắng, đôi mắt sáng đầy nghị lực. Cậu vẫn nhặt rác kiếm sống, nhưng còn tranh thủ làm thêm, mong kiếm tiền mua thuốc cho bà.

Bà Hòa lúc này đã nằm liệt giường. Bệnh cũ tái phát, cơn ho rít sâu trong lồng ngực khiến bà đau đớn.

Một ngày cuối đông, bà nắm chặt tay Minh, ánh mắt xa xăm:

“Bà không còn sống được bao lâu nữa. Nhưng bà yên tâm vì đời bà… đã được gặp con.”

“Bà đừng nói vậy, con sẽ kiếm thật nhiều tiền để đưa bà đi bệnh viện chữa trị!” – Minh nghẹn ngào.

Bà lắc đầu, mỉm cười hiền lành:

“Minh à… trong ngăn tủ kia… có cái hộp gỗ… con hãy giữ lấy. Khi bà mất rồi… hãy mở nó.”

Minh vội lắc đầu không chịu. Dù vậy, bà vẫn kết thúc cuộc đời lặng lẽ hôm sau, trong vòng tay duy nhất cậu bé từng dang ra ôm lấy bà.

Minh gào khóc như một đứa trẻ, bởi cậu biết từ giây phút đó, mình lại trở về với sự trống rỗng.

Tang lễ của bà nghèo nàn và đơn giản. Chỉ có Minh và mấy người hàng xóm tốt bụng đưa tiễn.

Ba ngày sau, Minh mới nhớ đến chiếc hộp gỗ mà bà nói. Cậu run run mở ra…

Bên trong không phải tiền bạc hay châu báu như Minh từng tưởng.

Chỉ có vài chiếc ảnh cũ và một xấp giấy tờ ngả vàng theo thời gian.

Minh nghẹn lại khi nhìn tấm ảnh chụp bà ngày trẻ – một người phụ nữ sang trọng, quý phái. Còn những tờ giấy kia…

Là sổ đỏ của hàng loạt căn nhà ở thành phố lớn.
Là cổ phần của một công ty bất động sản có tiếng.
Là di chúc, toàn bộ ghi tên Minh.

Cậu choáng váng.

Bà Hòa không phải một người vô gia cư nghèo khó. Bà là bà chủ của một tập đoàn lớn, là người sở hữu tài sản lên đến hàng trăm tỷ đồng!

Thì ra… sau biến cố gia đình, bà rời xa thương trường, sống lang thang, muốn tìm một nơi bình yên để sống những năm cuối đời. Và Minh đã xuất hiện – một cậu bé không có gì trong tay nhưng trái tim lại giàu lòng nhân ái.

Hôm Minh đến công ty theo địa chỉ trên giấy tờ, mọi người bàng hoàng. Không ai tin rằng cậu bé nhặt rác ngày nào giờ trở thành chủ sở hữu hợp pháp của khối tài sản khổng lồ.

Luật sư của bà Hòa nói:

“Bà cụ nói, nếu cậu bé ấy có thể chăm sóc một người xa lạ bằng tất cả chân thành thì chắc chắn cậu xứng đáng với tất cả những gì bà để lại.”

Tin tức lan nhanh khắp thị trấn.

Những người từng phớt lờ bà trong cơn mưa năm ấy…
Những người từng nhìn Minh bằng ánh mắt khinh miệt…
Giờ đều kinh ngạc, vừa xấu hổ vừa ngưỡng mộ.

Minh không vội thay đổi cuộc sống. Việc đầu tiên cậu làm…

Là xây một ngôi nhà khang trang trên mảnh đất nơi bà đã sống những năm cuối đời. Phòng bà được giữ nguyên như cũ, như thể bà vẫn nằm đó, mỉm cười hiền từ mỗi tối cậu về.

Cậu dùng phần tài sản còn lại lập một quỹ từ thiện mang tên bà Hòa, giúp trẻ mồ côi và người nghèo – những số phận giống cậu năm nào.

Minh luôn nói:

“Bà đã dạy tôi rằng sự tử tế là thứ giàu có nhất mà một con người có thể sở hữu. Tôi có ngày hôm nay, là nhờ một lần dang tay với người khác.”

Ngày kỷ niệm 1 năm bà mất, Minh đứng trước ngôi mộ đơn sơ, đặt lên đó bó hoa tươi.

Gió thổi vi vu, lòng Minh chợt ấm lạ kỳ.

“Bà yên tâm. Con sẽ sống thật tốt. Và sẽ tiếp tục yêu thương như những gì bà đã dạy con.”

Cậu mỉm cười.

Bởi từ một cậu bé nhặt rác, Minh đã trở thành một người đàn ông có trái tim lớn – thứ tài sản đáng quý nhất mà bà Hòa trao lại.