Bầu 4 tháng vẫn bị mẹ chồng bắt trèo tường vào nhà trong ngày cưới, tôi c/ắn r/ăng làm theo trong sự tủi nhục. 1 năm sau, em gái chồng tôi cũng ôm bụng bầu về nhà chồng, ai ngờ
Ngày cưới, tôi không khóc vì xúc động, mà vì tủi nhục.
Bụng tôi đã nhô lên rõ ràng ở tháng thứ tư, thế nhưng mẹ chồng nhất quyết không cho tôi bước qua cửa chính. Bà nói:
– Con gái mà có bầu trước cưới, nếu bước vào cửa chính thì nhà này xui lắm! Muốn làm dâu thì trèo tường mà vào.
Tôi sững người. Mấy cô họ hàng đứng bên khúc khích cười, chỉ trỏ. Mẹ tôi đỏ mặt, định nói gì đó thì bà thông gia gạt đi:
– Phong tục nhà tôi vậy, ai làm dâu cũng phải theo.
Còn chồng tôi, anh chỉ cúi đầu im lặng. Tôi nhìn anh, hy vọng anh sẽ đứng về phía mình, nhưng anh chỉ nắm tay tôi khẽ nói:
– Thôi em, chịu một chút đi, đừng làm to chuyện.
Tôi nhìn bức tường cao chừng một mét rưỡi, lòng đau như bị dao cứa. Cái thai trong bụng tôi – giọt máu của cả hai – đang khẽ đạp, như nhắc tôi rằng con cũng đang chịu nỗi nhục này cùng mẹ. Tôi run rẩy trèo qua tường, trong tiếng xì xào châm chọc và ánh nhìn khinh bỉ. Váy cưới vướng vào gạch, rách một đường dài, còn đầu gối tôi trầy xước rớm máu.
Buổi lễ hôm ấy, tôi cười gượng, chụp hình cùng gia đình chồng, mà trong lòng chỉ còn lại một vết hằn không bao giờ quên.
Tôi hứa với bản thân: Nếu một ngày nào đó, tôi có con gái, dù nó sai, tôi cũng không bao giờ để nó chịu tủi nhục như hôm nay.
Một năm sau, con trai tôi chào đời – bé Bin, kháu khỉnh và đáng yêu. Nhưng tôi vẫn không nhận được sự yêu thương nào từ mẹ chồng. Bà chỉ xem tôi như người giúp việc trong nhà. Tôi vừa chăm con, vừa cơm nước, dọn dẹp, đến mức nhiều hôm kiệt sức.
Chồng tôi thương vợ nhưng hiền lành quá, chẳng dám trái ý mẹ.
Mọi chuyện cứ thế cho đến ngày em gái chồng tôi – My – thông báo: cô mang bầu 3 tháng và sẽ cưới trong tháng tới. Cả nhà tá hỏa. Mẹ chồng tôi khi đó nổi trận lôi đình:
– Con gái mà chưa cưới đã có bầu thì nhục nhã lắm! Người ta biết thì nhà này mang tiếng cả đời!
Nhưng rồi, khi bên nhà trai sang nói chuyện, bà lại tỏ ra nhỏ nhẹ, nhún nhường, sợ con gái bị bỏ.
Đến ngày cưới My, tôi đứng nhìn mọi người chuẩn bị cổng hoa, bàn ghế, mà lòng dấy lên bao ký ức. Tôi nhớ lại khoảnh khắc mình bị bắt trèo tường, trong khi My đang được đón rước linh đình, xe hoa sang trọng.
Nhưng đời có nhân quả thật.
Khi đoàn nhà trai đến, chú rể – một chàng trai khá đàng hoàng – đột nhiên dừng lại trước cửa, nói rất rõ ràng:
– Con xin phép nói một điều. Nhà con có phong tục: con dâu nào có bầu trước cưới thì không được bước qua cửa chính, phải trèo tường vào. Nếu cô My chấp nhận thì đám cưới mới diễn ra.
Không khí chết lặng. Mẹ chồng tôi trố mắt:
– Cái gì cơ? Nhà cậu coi thường con gái tôi à? Nó là gái nhà lành, chẳng lẽ bắt nó trèo tường sao?
Nhưng nhà trai chỉ nhẹ nhàng đáp:
– Nhà chúng tôi cũng như bên bác năm trước thôi. Chính bác từng nói “phong tục nhà tôi vậy, ai làm dâu cũng phải theo”, đúng không ạ? Chúng tôi chỉ áp dụng đúng điều ấy thôi.
Cả họ nhà tôi đứng sững. Mặt mẹ chồng tôi tái mét, lắp bắp không nói nên lời. Mọi người bắt đầu xì xào, có người còn cười mỉa:
– Quả báo nhanh thật đấy, năm ngoái bắt con dâu trèo tường, năm nay tới lượt con gái.
Tôi đứng im, tim đập thình thịch. Tôi không vui, nhưng cũng không thể buồn. Chỉ thấy lòng nhẹ đi, như thể công bằng cuối cùng đã được trả lại.
Mẹ chồng tôi ngồi bệt xuống ghế, thở dốc. Bà van nài nhà trai cho con gái được đi cửa chính, hứa sẽ xin lỗi tôi trước mặt họ hàng.
Nhà trai nhìn nhau, rồi gật đầu:
– Được. Nếu bác nói lời xin lỗi chị dâu của My trước tất cả mọi người, chúng tôi sẽ bỏ qua chuyện này.
Cả hội trường lặng đi. Tôi sững sờ khi thấy mẹ chồng tôi đứng dậy, chậm rãi bước đến trước mặt tôi.
Bà cúi đầu:
– Mẹ… xin lỗi con. Năm đó mẹ đã sai. Mẹ không nên để con trèo tường khi bụng mang dạ chửa. Giờ mẹ hiểu rồi… tủi nhục lắm.
Giọng bà run run. Tôi bất giác rơi nước mắt. Tôi chưa từng nghĩ sẽ có ngày mẹ chồng lại cúi đầu trước mặt tôi như thế. Tôi nắm tay bà, nói nhỏ:
– Mẹ ơi, con đã quên rồi. Chỉ mong mẹ thương con, thương cháu là đủ.
Không khí căng thẳng tan biến. Đám cưới diễn ra ấm cúng, không còn ai nhắc đến chuyện “phong tục” nữa.
Tối hôm đó, mẹ chồng tôi ngồi lặng bên hiên, ánh mắt xa xăm. Bà khẽ nói với tôi:
– Giờ mẹ mới hiểu, làm người không nên lấy đau khổ của người khác để làm niềm vui của mình. Có những gì mình gieo, sớm muộn cũng sẽ phải gặt.
Tôi nhìn bà, lòng bình yên lạ.
Có lẽ, trong cuộc đời, không có quả báo nào nhanh bằng việc con người tự nhìn lại lỗi lầm của mình. Và không có chiến thắng nào lớn hơn sự tha thứ.
Từ hôm đó, mẹ chồng tôi thay đổi thật sự. Bà quan tâm tôi hơn, mỗi lần tôi mệt bà lại giành phần trông cháu. Có lần bà ôm bé Bin, khẽ nói:
– Nhờ cháu, mà bà học được cách làm người tốt hơn.
Tôi mỉm cười, nước mắt rơi ấm nóng.
Quả báo không phải lúc nào cũng đến để trừng phạt – đôi khi, nó đến để thức tỉnh lòng người.
