Bà cô hàng xóm thường xuyên "cầm nh:ầm" bưu kiện của tôi, dù nhiều lần phản ánh nhưng vẫn "chứng nào tật đó". Cho đến một ngày...
Từ ngày chuyển về khu phố này, tôi thường xuyên mua hàng online. Nhưng lạ thay, cứ mỗi lần shipper báo “đã giao”, tôi xuống thì bưu kiện đã biến mất. Ban đầu, tôi nghĩ do thất lạc. Nhưng vài lần như vậy, sự nghi ngờ trong tôi dấy lên.
Một buổi sáng, tôi tình cờ thấy bà Hạnh – hàng xóm sát vách – lén lút nhặt gói hàng của tôi trước cửa rồi ôm vào nhà. Bà hơn sáu mươi, sống cùng con trai và con dâu. Ai cũng nghĩ bà hiền lành, hay quét sân chung, hay cười nói. Tôi chết lặng.
Nhiều lần sau đó, tôi cố tình ngồi nấp ở ban công, quả nhiên cứ bưu kiện đặt xuống là bà lại xuất hiện, ánh mắt dáo dác, nhặt gọn như của mình. Tôi tức giận đến run, nhưng nghĩ đến tình làng nghĩa xóm, lại ngại làm ầm lên. Tôi chọn im lặng, tiếp tục quan sát.
Nhưng sự việc không dừng lại ở những gói hàng vặt vãnh. Có lần, bà bê nguyên thùng sữa bột của con tôi, để rồi tối về, tôi nghe tiếng cháu nội bà khóc ré bên kia tường. Trái tim tôi thắt lại. Có lẽ bà túng thiếu, nên mới làm vậy?
Tôi đấu tranh mãi, cuối cùng quyết định đổi cách nhận hàng: yêu cầu giao thẳng tại bưu cục gần nhà. Bà Hạnh không còn “ăn trộm” được nữa. Tôi tưởng rằng mọi chuyện sẽ dừng lại.
Một tuần sau, khi tôi đang chuẩn bị cơm chiều, tiếng gõ cửa dồn dập vang lên. Mở cửa, tôi choáng váng thấy hai công an phường cùng vài cán bộ khu phố.
– Chúng tôi cần chị hỗ trợ làm chứng – một anh công an nói. – Về việc bà Hạnh hàng xóm của chị liên quan đến đường dây trộm cắp bưu phẩm.
Tôi sững sờ. Hóa ra không chỉ nhà tôi, cả khu phố nhiều gia đình cũng mất bưu kiện. Người ta nghi ngờ shipper, nhưng camera an ninh mới lắp đã ghi rõ: bà Hạnh là người lấy. Không chỉ vài gói hàng, mà số lượng lên đến hàng trăm, từ quần áo, mỹ phẩm cho đến đồ điện tử.
Cả khu phố bàng hoàng. Người phụ nữ tưởng hiền lành hóa ra lại tham lam đến thế.
Tối đó, tôi thấy con trai bà đứng giữa sân, mặt cúi gằm, xấu hổ. Anh gào lên với mẹ:
– Mẹ ơi, sao mẹ làm thế? Chúng con không đói đến mức phải sống nhục nhã này!
Tiếng khóc của con dâu bà vọng sang:
– Từ nay, ai còn dám nhìn mặt gia đình này nữa?
Mâu thuẫn trong nhà bùng nổ. Tôi nhìn qua khe cửa, lòng trĩu nặng.
Ngày hôm sau, công an mời tôi lên lấy lời khai. Tôi kể lại việc nhiều lần thấy bà lấy đồ nhưng vì nghĩ tình hàng xóm nên không báo. Cán bộ lắc đầu:
– Chính sự im lặng ấy khiến bà ấy lấn tới. Lòng tốt không đúng cách cũng có thể trở thành đồng lõa.
Câu nói ấy như một nhát dao vào tim tôi. Phải, tôi đã chọn im lặng, để rồi sự việc thành ra nghiêm trọng thế này.
Bà Hạnh bị lập hồ sơ xử lý. Trước lúc bị đưa đi, bà ôm mặt khóc:
– Tôi chỉ nghĩ lấy chút đồ nhỏ không ai biết. Nào ngờ thành ra thế này…
Nhưng sự hối hận ấy đã quá muộn.
Sau vụ việc, khu phố rúng động. Người thì giận dữ, người thì thương hại. Có cụ già thở dài:
– Nếu ngay từ đầu ai đó nói thẳng, có lẽ bà Hạnh đã dừng lại.
Tôi nghe mà xót xa. Quả thật, bi kịch gia đình ấy không chỉ do bà tham lam, mà còn do những người như tôi – chứng kiến nhưng chọn im lặng.
Tối hôm đó, con trai bà sang nhà tôi, cúi đầu:
– Em xin lỗi thay mẹ. Mong anh chị đừng trách. Em sẽ bồi thường những gói hàng mất.
Tôi lắc đầu:
– Chuyện không còn ở vài gói hàng nữa. Quan trọng là từ nay, em hãy giữ cho gia đình mình sống tử tế, để không còn đau lòng như thế này.
Anh gật đầu, mắt đỏ hoe.
Giờ đây, mỗi lần có shipper giao hàng, tôi lại nhớ đến biến cố ấy. Đống bưu kiện mất đi không lớn, nhưng nó kéo theo cả một bi kịch: một gia đình tan nát danh dự, một khu phố mất niềm tin.
Tôi học được bài học đắt giá: lòng tốt phải đi kèm với sự dũng cảm. Thấy sai trái, không thể mãi nhắm mắt bỏ qua, vì sự im lặng đôi khi chính là mồi lửa nuôi lớn bi kịch.