Tỷ phú ki/êu ng/ạo đổ rư/ợu vào đầu nữ lao công, chỉ 10 phút sau, anh ta phải trả cái giá quá đắt...
Đêm hội tại khách sạn 5 sao sang trọng nhất thành phố diễn ra tưng bừng. Tầng cao lung linh ánh đèn, qua khung kính rộng mở, toàn cảnh thành phố rực rỡ dưới bầu trời đêm. Tiếng nhạc violin dìu dặt, rượu champagne sóng sánh trong ly pha lê, khách mời ăn vận lộng lẫy nâng ly chúc tụng.
Trong tâm điểm buổi tiệc là Lâm Khải, tỷ phú trẻ ngoài 30. Anh ta giàu có, quyền lực, nổi danh với thương vụ hàng tỷ đô. Nhưng cũng nổi tiếng ngạo mạn, coi thường người khác. Với Khải, giàu nghèo không chỉ là khoảng cách, mà còn là lý do để phân định giá trị con người.
Giữa những tiếng cười nói, một bóng dáng nhỏ bé lặng lẽ bước vào. Lan, 25 tuổi, mặc bộ đồng phục lao công giản dị. Khuôn mặt thanh tú nhưng phảng phất sự mệt mỏi, ánh mắt kiên nghị. Lan làm công việc này để trang trải học phí lớp đại học ban đêm, đồng thời gửi chút tiền về nuôi mẹ bệnh tật ở quê.
Khi đang cẩn thận lau vết rượu đổ dưới sàn, cô vô tình chạm vào gấu quần của Khải. Vài giọt nước bắn lên đôi giày bóng loáng của anh ta. Cả hội trường lập tức im bặt, như chờ phản ứng.
Khải cau mày, nụ cười trên môi biến mất. Anh ta nhìn Lan bằng ánh mắt khinh khỉnh rồi gằn giọng:
“Cô có biết đôi giày này trị giá bao nhiêu không? Cả đời cô cũng chẳng mua nổi!”
Nhưng chưa dừng lại, Khải cầm nguyên chai champagne lớn trên bàn. Trước hàng chục ánh nhìn, anh ta giơ cao, rồi dốc ngược cả chai, để dòng rượu lạnh buốt tràn xuống đầu Lan.
Champagne bắn tung tóe, mái tóc đen nhánh và bộ đồng phục giản dị của Lan ướt sũng. Cô đứng yên, đôi vai run nhẹ, nhưng ánh mắt không rơi một giọt lệ. Xung quanh, một vài tiếng thở hổn hển vang lên. Một số khách nữ đưa tay che miệng, không tin nổi cảnh tượng vừa xảy ra.
Khải hất chai rỗng sang bên, ngẩng cao đầu với vẻ đắc thắng. Trong mắt anh ta, đó chỉ là cách “dằn mặt” một kẻ hạ đẳng dám làm bẩn đồ của mình. Không khí lặng đi. Không ai dám lên tiếng vì sợ quyền lực của vị tỷ phú.
Nhưng chỉ 10 phút sau, Khải mới nhận ra mình đã phạm sai lầm lớn nhất đời.
Âm nhạc dừng hẳn, MC bước lên sân khấu. Giọng ông vang vọng:
“Xin mời toàn thể quý vị hướng về nhân vật đặc biệt của đêm nay – người sẽ được vinh danh vì những đóng góp cao cả cho cộng đồng. Đó là… Trần Lan.”
Toàn bộ hội trường bàng hoàng. Chính là cô gái vừa bị sỉ nhục.
Lan chậm rãi bước lên, mái tóc ướt rượu vẫn nhỏ giọt, quần áo lem nhem, nhưng từng bước chân lại tỏa ra một thứ khí chất đặc biệt. MC tiếp lời:
“Lan tuy chỉ là một lao công bình thường, nhưng cô đã sáng lập nhóm thiện nguyện giúp hàng trăm trẻ em đường phố biết chữ, có cơm ăn và quần áo mặc. Ở tuổi 25, cô là tấm gương sáng cho giới trẻ về lòng nhân ái và nghị lực sống.”
Tiếng vỗ tay vang dội khắp khán phòng. Nhiều khách mời xúc động rơi lệ. Những ánh mắt vừa thương hại nay biến thành sự kính phục.
Còn Khải, mặt cắt không còn giọt máu. Anh ta vừa đổ cả chai champagne lên đầu một cô gái được thành phố vinh danh. Những chiếc điện thoại đã ghi lại toàn bộ cảnh tượng nhục nhã kia.
Chỉ trong đêm, video lan truyền khắp mạng xã hội. Bình luận phẫn nộ dồn dập:
“Anh ta giàu tiền nhưng nghèo nhân cách.”
“Một cô gái trẻ đẹp, giàu lòng nhân ái xứng đáng được tôn trọng hơn gã tỷ phú kia.”
“Cảnh tượng này khiến tôi đau lòng. Nhưng cũng khâm phục sự mạnh mẽ của cô ấy.”
Danh tiếng Khải sụp đổ nhanh chóng. Các thương hiệu lớn đồng loạt chấm dứt hợp tác, cổ phiếu công ty lao dốc không phanh. Hàng tỷ đô bốc hơi chỉ trong vài giờ. Tất cả vì vài phút ngạo mạn dại dột.
Lan cầm hoa trên sân khấu, giọng cô bình tĩnh nhưng vang vọng:
“Tôi không có nhiều tiền bạc. Nhưng tôi tin rằng, giá trị con người nằm ở việc ta đối xử với người khác ra sao. Hy vọng những đứa trẻ tôi giúp đỡ sẽ lớn lên trong một xã hội tử tế hơn.”
Hội trường vỡ òa trong tiếng vỗ tay.
Khải cúi gằm, lần đầu trong đời thấy mình nhỏ bé và trống rỗng. Anh ta nhận ra, sự giàu có thật sự không nằm ở những chai champagne đắt đỏ, mà nằm ở nhân cách và tấm lòng. Nhưng cái giá anh phải trả cho sự kiêu ngạo đã quá đắt, không thể quay ngược lại.