Người cha đón con gái từ nhà trẻ, trực giác mách bảo cô giáo đi theo. Rồi cô giáo phát hiện sự thật ng-ỡ ng-àng ....
Chiều hôm ấy, trời Hà Nội vừa tạnh cơn mưa rào. Sân trường mẫu giáo ư;ớt á;t, tiếng cười trẻ con hòa cùng tiếng phụ huynh í ới gọi con. Cô giáo Hạnh, một người phụ nữ ngoài ba mươi, vốn có trực giác khá nhạy bén. Hạnh để ý đến một người đàn ông dáng vẻ lúng túng bước vào lớp, nói là đến đón con gái. Thoáng qua, cô thấy có gì đó không đúng. Chính trực giác ấy đã khiến cô bước theo, và rồi sự thật sau đó khiến cô bàng hoàng đến nghẹn lời…
Chiều nào cũng vậy, khoảng 5 giờ, phụ huynh lần lượt đến đón con. Lớp Mầm 2 của cô Hạnh có hơn 30 cháu, đa phần bố mẹ hoặc ông bà đều quen mặt. Hôm đó, khi vừa thu dọn xong đống đồ chơi, cô nghe thấy tiếng gọi khe khẽ ngoài cửa:– “Con gái, lại đây với bố nào!”
Ngẩng lên, Hạnh thấy một người đàn ông tầm bốn mươi, dáng cao gầy, áo sơ mi ướt loang mưa, ánh mắt bồn chồn. Cô bé Na – học trò của cô, vốn ít nói – ngập ngừng vài giây rồi chạy lại. Ông ta cúi xuống xoa đầu con bé, cười có vẻ gượng gạo.
– “Cháu Na phải không? Bố đến đón.”
Trong trí nhớ, Hạnh chỉ biết mẹ bé Na hay đến đón, thỉnh thoảng là bà ngoại. Cô chưa từng gặp người đàn ông này. Theo quy định, phụ huynh phải báo trước nếu đổi người đón. Cô hỏi:
– “Anh cho tôi xin xác nhận một chút. Anh là…?”
Người đàn ông rút điện thoại, mở hình một phụ nữ:
– “Tôi là chồng chị Mai – mẹ cháu. Hôm nay chị ấy bận, nhờ tôi đón.”
Nghe vậy, Hạnh vẫn thấy lấn cấn. Cô bé Na tuy có vẻ nhận ra nhưng không hẳn hồ hởi. Đặc biệt, ánh mắt bé lảng tránh khi cô hỏi nhỏ:
– “Đây là bố con à?”
Na chỉ lí nhí: “Dạ… vâng.”
Người đàn ông kéo tay con gái, cảm ơn qua loa rồi bước vội ra cổng. Khoảnh khắc đó, trực giác mách bảo Hạnh: có gì đó bất ổn. Cô quyết định theo sau, giữ khoảng cách vừa đủ.
Trên đường, cô nhận thấy ông ta không trò chuyện gì với con, chỉ dắt đi lặng lẽ. Bé Na cứ cúi gằm mặt, không hề cười. Đến đoạn ngã tư, thay vì rẽ về khu chung cư mà mẹ Na vẫn nói, ông ta dẫn con sang hướng khác – con phố hẹp đầy quán tạp hóa. Trái tim Hạnh đập nhanh hơn. Cô vội rút điện thoại, giả vờ gọi điện nhưng mắt vẫn dõi theo từng bước chân họ… Lần theo trực giác ….
Con phố hẹp dẫn ra một dãy nhà trọ cũ kỹ. Người đàn ông dắt Na bước vào ngõ, dáo dác nhìn quanh. Cô Hạnh đi chậm lại, tim đập thình thịch. Càng lúc cô càng thấy bất an – rõ ràng hướng này chẳng liên quan gì đến nơi ở của gia đình Na.
Ông ta dừng trước một căn phòng tồi tàn, cánh cửa gỗ xập xệ, vội mở khóa rồi đẩy con bé vào. Trong giây phút ấy, Na ngước nhìn quanh, đôi mắt thoáng hoảng loạn, nhưng tuyệt nhiên không dám kêu.
Cô Hạnh cắn môi, lấy hết can đảm, tiến đến gần. Từ khe cửa khép hờ, cô thấy người đàn ông ngồi phịch xuống ghế, thở dài, rồi bất ngờ ôm mặt khóc. Tiếng khóc nghẹn lại, run rẩy, khiến Hạnh chững người.
Ông ta lẩm bẩm:
– “Na ơi… tha lỗi cho bố… Bố không dám về nhà. Họ đuổi bố đi rồi… Bố nhớ con quá…”
Hạnh giật mình. Thì ra, đây chính là người bố ruột mà gia đình Na chưa bao giờ nhắc tới ở trường. Người đàn ông từng ly hôn, bị vợ cấm gặp con vì những lỗi lầm quá khứ. Hóa ra, hôm nay ông đã liều lĩnh đến đón con, chỉ để được nhìn thấy con bé một lần.
Na ngồi im, không khóc, chỉ khẽ ngả đầu vào vai bố. Ánh mắt cô bé không sợ hãi, mà lại như có chút thương xót.
Hạnh đứng chết lặng ngoài cửa. Trực giác mách cô có gì đó bất thường – và đúng thật, bất thường ở chỗ này. Người đàn ông không phải kẻ lạ định bắt cóc, mà chính là người cha bị tước đi quyền làm cha.
Cảm xúc trong cô dâng trào: vừa lo lắng cho sự an toàn của học trò, vừa nghẹn ngào trước tình cảnh người đàn ông ấy.
Cô bần thần nghĩ: Nếu bây giờ báo cảnh sát, ông ta sẽ bị bắt. Nhưng nếu im lặng bỏ đi, Na sẽ mất đi một lần được ôm bố.