Bố đơ/n thâ/n dẫn hai con đi xem mắt, được cô gái xinh đẹp đồng ý h/ẹn h/ò, ai ngờ thân phận thật của anh ta chính là…

 



Trong một quán cà phê nhỏ ven đường, ánh đèn vàng dịu dàng phủ xuống những chiếc bàn gỗ giản dị. Ở một góc bàn, một người đàn ông ngoài 30 tuổi ngồi lặng lẽ, bên cạnh là hai đứa trẻ – một bé trai 7 tuổi và một bé gái 5 tuổi. Người đàn ông ấy tên Minh, một ông bố đơn thân.

Vợ Minh mất sớm vì bạo bệnh, để lại anh gánh vác vai trò vừa là cha vừa là mẹ. Cuộc sống của ba cha con không hề dễ dàng, nhưng Minh chưa bao giờ than thở. Anh luôn cố gắng mang đến cho con một tuổi thơ đầy tình yêu thương, dẫu rằng đôi khi bữa cơm chỉ đơn giản là vài món đạm bạc.

Ngày hôm ấy, theo lời giới thiệu của một người bạn, Minh đến buổi xem mắt. Anh không kỳ vọng gì nhiều, bởi bản thân chỉ là một người đàn ông bình thường, làm việc lao động tay chân, lại phải nuôi hai đứa con nhỏ. Anh nghĩ, chẳng có cô gái trẻ trung xinh đẹp nào lại chấp nhận gắn bó với một người như mình. Nhưng vì phép lịch sự, anh vẫn đến, và mang theo cả hai đứa nhỏ vì không có ai trông.

Cô gái được giới thiệu tên Hạ Vy. Khi bước vào quán, dáng người mảnh mai trong chiếc váy trắng khiến không ít ánh nhìn hướng về. Nụ cười của cô trong sáng, giọng nói nhẹ nhàng, ánh mắt toát lên vẻ chân thành. Khi nhìn thấy Minh ngồi cùng hai con, cô có chút bất ngờ nhưng không hề tỏ ra khó chịu.

Ngược lại, Hạ Vy khẽ mỉm cười rồi ngồi xuống. Suốt buổi trò chuyện, thay vì chỉ hỏi han Minh, cô còn dịu dàng trò chuyện với hai đứa trẻ, gọi món kem cho chúng, lau miệng cho bé gái khi kem dính mép. Hình ảnh ấy khiến trái tim Minh khẽ rung động – điều mà anh tưởng rằng đã ngủ yên sau nhiều năm.

Minh thành thật chia sẻ:
“Anh chỉ là một người bố đơn thân, công việc không ổn định, lại còn phải nuôi hai con nhỏ. Nếu em thấy ngại, anh hoàn toàn hiểu.”

Anh nói câu ấy với nụ cười tự giễu, bởi trong thâm tâm đã chuẩn bị sẵn câu từ chối từ đối phương. Nhưng bất ngờ thay, Hạ Vy nhìn anh, ánh mắt long lanh, rồi khẽ lắc đầu:
“Em không thấy ngại. Em thấy anh thật dũng cảm và trách nhiệm. Một người đàn ông yêu thương con mình như thế, chắc chắn cũng sẽ yêu thương người bạn đời.”

Khoảnh khắc ấy, Minh sững lại. Lời nói của cô như xua tan những mặc cảm bao năm qua. Hai đứa trẻ ríu rít nắm tay Hạ Vy, dường như cũng cảm nhận được sự ấm áp từ cô gái xa lạ này.

Từ buổi gặp gỡ đó, họ bắt đầu liên lạc thường xuyên hơn. Hạ Vy thường ghé qua nhà Minh, mang theo những món ăn cô tự nấu. Cô chơi cùng hai bé, dạy bé gái gấp giấy, hướng dẫn bé trai làm toán. Ngôi nhà vốn yên ắng bỗng trở nên ấm áp lạ thường.

Dù vậy, Minh luôn giấu một bí mật. Anh không hề là một “người lao động tay chân nghèo khó” như vẫn nói. Thực chất, Minh là một tỷ phú trẻ tuổi, chủ sở hữu của nhiều công ty lớn. Anh cố tình che giấu thân phận, sống giản dị để dạy con hiểu giá trị thật sự của cuộc sống và cũng để tìm được một người thật lòng, không vì tiền mà đến bên mình.

Anh đã từng chứng kiến quá nhiều ánh mắt nông cạn chỉ nhìn vào tài sản. Anh sợ, nếu không giả nghèo, chẳng ai yêu anh vì chính con người anh.

Cho đến một ngày, sự thật tình cờ bị phơi bày. Hôm đó, bé trai bị sốt cao, Minh vội vàng đưa con vào bệnh viện. Vì quá gấp gáp, anh vô tình dùng chiếc thẻ VIP đứng tên mình – một loại thẻ chỉ cấp cho những doanh nhân tầm cỡ. Y tá và bác sĩ lập tức gọi anh bằng danh xưng “Chủ tịch Minh”, khiến Hạ Vy – người đi cùng – chết lặng.

Cô lặng lẽ nhìn anh, ánh mắt pha lẫn bàng hoàng và khó tin. Sau khi tình hình của con ổn định, Minh bước ra, thở dài, rồi thú nhận:
“Anh xin lỗi vì đã giấu em. Thật ra anh… không phải một người đàn ông nghèo khổ. Anh là chủ của một tập đoàn. Nhưng anh không muốn tình yêu bị che mờ bởi tiền bạc. Anh muốn biết liệu có ai đó chấp nhận anh khi anh chỉ là một người bố đơn thân, với hai đứa trẻ nhỏ và những gánh nặng đời thường.”

Không khí lặng đi. Minh sợ rằng, sau khi biết sự thật, Hạ Vy sẽ rời xa anh như bao người trước kia. Nhưng sau vài giây im lặng, Hạ Vy khẽ cười, ánh mắt ấm áp:
“Em không quan tâm anh có bao nhiêu tiền. Điều khiến em rung động, là cách anh ôm con khi chúng khóc, cách anh kiên nhẫn dạy con tập viết, và ánh mắt anh nhìn chúng đầy yêu thương. Em muốn ở cạnh một người đàn ông như thế – một người bố tuyệt vời và cũng là một người bạn đời em có thể tin tưởng.”

Trái tim Minh như vỡ òa. Anh chợt hiểu rằng, cuối cùng, sau bao năm tìm kiếm, anh đã gặp được người phụ nữ thật sự nhìn thấy con người thật của anh – không phải một tỷ phú, không phải một “người giả nghèo”, mà là một người đàn ông với tất cả yêu thương dành cho gia đình.

Hai đứa trẻ chạy đến, ríu rít nắm tay Hạ Vy. Hình ảnh ấy khiến Minh mỉm cười hạnh phúc. Lần đầu tiên sau nhiều năm, anh thấy tương lai mình sáng rỡ.

Và trong khoảnh khắc ấy, anh biết rằng mình không còn đơn độc.