Chồng m/ất tí/ch 3 ngày, vợ lần theo định vị thấy anh ta trong kh/ách s/ạn, đ/au đ/ớn hơn người bên cạnh anh ta lại là người cô tin tưởng nhất...



Ba ngày. Một trăm giờ. Sáu nghìn phút.

Từng giây trôi qua như kim châm vào lòng Thảo.

Chồng cô – Minh – biến mất không một lời nhắn. Điện thoại không liên lạc được. Mạng xã hội không hoạt động. Văn phòng nói anh đã xin nghỉ phép. Còn cô, người vợ đầu gối tay ấp suốt 7 năm, không hề biết lý do.

Ban đầu, Thảo cố tự trấn an. Cô nghĩ có thể Minh gặp chuyện gấp. Đi công tác đột xuất. Hoặc cần yên tĩnh suy nghĩ điều gì đó. Nhưng càng trấn an, linh cảm trong cô lại càng dữ dội – một nỗi bất an không thể gọi thành tên.

Sáng ngày thứ ba, Thảo tuyệt vọng mở điện thoại chồng, vốn được đồng bộ vị trí với điện thoại cô để tiện chia sẻ lịch trình. Tim cô thắt lại khi thấy dấu định vị hiện rõ: một khách sạn nhỏ trong một con hẻm vắng.

Cô lặng lẽ bắt taxi đến đó. Trái tim đập thình thịch, vừa tức giận, vừa đau đớn. Cô không biết mình mong gì hơn – là chồng cô đang ở đó một mình, hay là… đừng có mặt ở đó?

Lễ tân xác nhận có người tên Minh thuê phòng ba đêm qua. Khi Thảo nói mình là vợ và xin phép được gặp, cô gái lễ tân ái ngại, nhưng cuối cùng cũng đồng ý dẫn lên.

Cửa phòng mở ra sau vài tiếng gõ. Và điều khiến Thảo gục ngã không phải là gương mặt Minh đang hoảng hốt… mà là người phụ nữ đang ngồi trên giường, quấn khăn tắm, chính là Trang – bạn thân nhất của Thảo suốt gần 15 năm.

Không khí như đóng băng. Thảo đứng chết lặng. Minh bước ra, miệng lắp bắp:
– Thảo… anh… chuyện này không như em nghĩ…

Còn Trang – người từng nắm tay Thảo khóc cạn nước mắt khi cô sinh non, người từng dìu cô qua cuộc khủng hoảng tài chính cách đây 2 năm – chỉ nhìn cô im lặng, không một chút áy náy.

Thảo quay bước. Cô không hét. Không đá//nh gh/en. Chỉ có nước mắt thi nhau tuôn rơi.

Tối hôm đó, cô trở về căn nhà lạnh tanh. Tất cả ký ức ùa về như con sóng dữ.

Ngày cưới, Trang là phù dâu. Là người đứng cạnh cô nắm tay khi cô run lên vì xúc động. Là người từng giúp Minh lên kế hoạch cầu hôn cô. Là người từng nói: “Mày có được người chồng như Minh, là may mắn lớn nhất.”

Thảo ngồi trước gương, nhìn chính mình mà chẳng còn nhận ra gương mặt ấy. Bao nhiêu năm cô sống tử tế, hy sinh, chăm sóc cho chồng, cho gia đình. Mỗi khi Minh làm việc muộn, cô không một lời than. Mỗi khi Trang buồn phiền, cô luôn là người đầu tiên đến bên.

Vậy mà cuối cùng, họ lại chọn phản bội cô. Không phải bởi cám dỗ thoáng qua, mà là ba ngày ở khách sạn – có chuẩn bị, có lên kế hoạch, có cả sự che giấu tinh vi.

Một tuần sau, Minh quay về nhà, ngồi trước mặt cô với đôi mắt mệt mỏi.

– Anh xin lỗi… Anh không biết chuyện đi xa đến thế… Anh và Trang… là do phút yếu lòng… Nhưng anh không muốn mất em.

Thảo nhìn anh, bình thản đến kỳ lạ.
– Yếu lòng mà thuê khách sạn ba ngày liền? Anh nghĩ tôi là đứa không có trí nhớ sao?

Minh cúi đầu. Anh không ngờ Thảo lại bình tĩnh đến vậy. Anh mong cô khóc, trách móc, hay thậm chí nổi giận. Nhưng không, sự im lặng của cô còn đáng sợ hơn tất cả.

Cô chỉ nói một câu:

– Từ giờ phút này, chúng ta không còn là gì của nhau nữa. Còn Trang… cô ấy đã chết trong lòng tôi từ hôm đó rồi.

Ba tháng sau, Thảo chuyển sang một căn hộ nhỏ. Cô mở một tiệm bánh nhỏ như từng mơ ước. Mỗi ngày, cô tự tay làm bánh, tiếp khách, tập yoga, đọc sách. Cuộc sống dần trở lại quỹ đạo, dù đôi khi nỗi đau vẫn âm ỉ.

Trang có gọi điện. Có nhắn tin. Có đến tìm. Nhưng tất cả chỉ còn là những âm thanh vô nghĩa. Thảo không còn nước mắt cho những kẻ phản bội.

Minh thì sau vụ việc, sự nghiệp sa sút. Công ty biết chuyện, đối tác rút lui. Anh ta một mình dọn ra thuê trọ, cố liên lạc với Thảo nhưng chỉ nhận được im lặng.

Một ngày nọ, Thảo ngồi viết nhật ký bên cửa sổ, nơi ánh nắng cuối chiều tràn vào.

“Có những vết thương không nhìn thấy máu, nhưng lại khiến người ta mất một phần linh hồn.
Nhưng rồi, cũng chính từ đó, mình học cách đứng dậy. Học cách yêu lại… chính mình.”

Cô cất cuốn sổ, cười nhẹ. Bởi giờ đây, cuộc đời cô đã không còn xoay quanh một người đàn ông, hay một tình bạn tưởng như không thể rạn nứt.

Mà là chính cô – mạnh mẽ, độc lập, và tự do.