Chủ tịch thấy bà lao công nói được 7 thứ tiếng — hôm sau, điều anh làm khiến cả công ty ngỡ ngàng..


 Trong một tòa nhà văn phòng cao tầng giữa trung tâm thành phố, mọi người đều quen thuộc với hình ảnh bà Hồng – lao công ngoài 60 tuổi, dáng người nhỏ nhắn, tóc đã bạc nhiều, ngày nào cũng lặng lẽ lau dọn hành lang, thang máy và nhà vệ sinh.

Bà đến sớm hơn mọi người, về muộn hơn cả bảo vệ. Ít ai để ý đến bà. Với họ, bà chỉ là một phần “cơ sở vật chất” – chẳng ảnh hưởng đến công việc hay những cuộc họp quan trọng.

Mọi chuyện bắt đầu từ một buổi sáng

Sáng thứ Hai, chủ tịch công ty – anh Trần Đức Minh, 38 tuổi, đang dẫn đoàn đối tác nước ngoài đi tham quan trụ sở. Khi họ đến tầng 12, một vị khách người Pháp bất ngờ hỏi bằng tiếng mẹ đẻ:

– “Người phụ nữ kia là ai?”

Không ai hiểu. Nhưng bà Hồng – đang quét sàn – bất ngờ quay lại mỉm cười và trả lời bằng tiếng Pháp lưu loát.

Cả đoàn sững người.

Ngay sau đó, đối tác người Nhật thử nói tiếng Nhật. Rồi tiếng Đức, tiếng Tây Ban Nha, tiếng Hàn, tiếng Nga…

Bà Hồng đáp lại trôi chảy từng câu, từng ngôn ngữ – không một lần lúng túng.

Cả văn phòng chết lặng. Chủ tịch Minh nhìn bà thật lâu, như vừa phát hiện một viên ngọc quý giữa bùn đất.

Bí mật được hé lộ

Chiều hôm đó, anh mời bà Hồng lên phòng riêng. Cuộc trò chuyện kéo dài hơn hai tiếng. Và quá khứ của bà khiến anh bàng hoàng.

Bà từng là giảng viên ngôn ngữ học, từng tu nghiệp tại châu Âu. Nhưng biến cố ập đến: chồng qua đời, con trai gặp tai nạn phải ngồi xe lăn. Bà nghỉ dạy, nhận mọi công việc tay chân để lo thuốc thang và viện phí.

Bà chưa bao giờ kể với ai. Vẫn đi làm, vẫn tận tụy như bao người khác – chỉ khác là, mỗi đêm về, bà vẫn lặng lẽ dạy con học tiếng Anh.

Sáng hôm sau, cả công ty chấn động

Khi mọi người đến văn phòng, không ai tin vào mắt mình: bảng tên mới được treo trước phòng họp quốc tế:

“Phó phòng Đối ngoại kiêm Phiên dịch cấp cao – Nguyễn Thị Hồng”

Chủ tịch đích thân ký quyết định, bổ nhiệm bà Hồng và tuyên bố:

“Chúng ta từng bỏ sót một nhân tài. Nhưng kể từ hôm nay, bà Hồng sẽ là cầu nối ngôn ngữ và danh dự của công ty.”

Bà Hồng bước vào phòng họp với bộ vest chỉn chu, tóc vẫn bạc, nụ cười vẫn hiền. Cả công ty đứng dậy vỗ tay. Không ai còn nhìn bà là một người lau dọn nữa. Bà là người phụ nữ phi thường – từng bị cuộc sống che khuất, giờ được công nhận bằng chính tài năng và nghị lực.

Chủ tịch nói một câu khiến cả văn phòng lặng người:

“Ở công ty này, không có người thấp kém – chỉ có tài năng bị giấu kín chờ được tìm thấy.”