Bị x:em th:ường vì tuổi già, ông lão lặng lẽ làm việc giữa tiếng c:ười kh:inh. Đến ngày nhận thư triệu tập, cả nhóm kỹ sư trẻ không thể tin vào mắt mình...

 


Buổi sáng hôm ấy, công trường náo nhiệt với tiếng máy móc và tiếng người lao động hối hả. Một ông lão tóc bạc, áo sơ mi cũ bạc màu, đội chiếc nón rộng vành lặng lẽ bước qua cổng, không ai để ý. Ông ghé nhìn từng góc công trình, ánh mắt dừng lại lâu ở chỗ bản thiết kế treo tường, rồi cẩn thận hỏi một kỹ sư trẻ đang đứng gần đó:

— Cháu cho bác hỏi, bản này là phương án cuối chưa? Có điều chỉnh gì so với thiết kế ban đầu không?

Người kỹ sư, mới chừng ngoài hai mươi, liếc nhìn ông từ đầu tới chân, rồi cười khẩy:
— Ông là ai mà đòi hỏi thông tin này? Đây là khu vực kỹ thuật, không phải chỗ của mấy ông phụ hồ đâu.

Một cậu khác tiếp lời, ném cho ông một cái găng tay cũ:

— Rảnh thì ra phụ đội dọn sắt thép phía sau, đứng đây hỏi với han, cản trở công việc quá!

Không ai biết ông lão ấy chính là chủ tịch tập đoàn đầu tư vào công trình này. Ông không giới thiệu, không giận, chỉ mỉm cười, gật đầu chào rồi quay bước. Ánh mắt ông ánh lên sự trầm tư, không oán trách, chỉ có nỗi buồn âm thầm.

Ba ngày sau, một văn bản khẩn được gửi đến toàn bộ kỹ sư tại công trường, yêu cầu họ có mặt tại văn phòng tổng công ty vào sáng hôm sau để tham dự cuộc họp bất thường với Ban Lãnh Đạo cấp cao. Mọi người xôn xao. Tin đồn đoán dồn dập: có lẽ dự án có vấn đề? Có thanh tra?

Sáng hôm ấy, căn phòng họp rộng lặng như tờ. Khi cánh cửa mở ra, ông lão bước vào – lần này trong bộ vest chỉnh tề, phong thái điềm tĩnh, sắc sảo. Cả căn phòng nín thở. Những người từng sai ông khiêng đồ, từng quát ông vì "hỏi linh tinh", giờ không dám ngẩng mặt.

Ông chậm rãi bước tới, đặt tay lên bàn:
— Tôi là Nguyễn Hữu Lâm, chủ tịch tập đoàn Minh Phát, chủ đầu tư trực tiếp của công trình mà các anh đang phụ trách.

Không ai thốt được lời nào.
— Tôi đến thăm công trường như một người bình thường, không phải để thử thách các anh, mà vì tôi muốn hiểu rõ những con người đang xây dựng cho chúng tôi một dự án mang tầm chiến lược. Nhưng điều tôi thấy không phải là trình độ kỹ thuật, mà là sự kiêu ngạo, coi thường người khác, và quan trọng hơn cả — là thiếu đạo đức nghề nghiệp.

Ông ngưng lại, ánh mắt chậm rãi quét qua từng gương mặt đang cúi gằm.
— Công trình dù có vĩ đại đến đâu, nếu được xây bởi những con người không có tâm, thì cũng chỉ là lớp bê tông rỗng. Tôi yêu cầu rà soát lại toàn bộ nhân sự tại công trường này, đặc biệt là những người quản lý trực tiếp. Chúng tôi cần kỹ sư biết vững chuyên môn và biết đối nhân xử thế.

Không ai bị sa thải ngay hôm đó, nhưng vài tuần sau, danh sách điều chuyển được gửi về công trường. Một số kỹ sư bị điều đi vị trí thấp hơn, một số bị đưa về tái đào tạo. Riêng ông Lâm, vẫn giữ thói quen đến công trình mỗi sáng, chỉ là lần này — ai gặp cũng cúi đầu chào ông với sự tôn trọng thật lòng.

Bài học mà ông để lại không nằm ở quyền lực, mà ở cách một con người chọn cách đối xử với người khác khi không ai biết mình là ai. Vì nhân cách, cũng như nền móng một công trình, luôn nằm ở phần người ta không thấy