Bà lão nhặt rá/c vào ngân hàng rút 200 ngàn, nhân viên kh/inh bắt bà chờ 3 tiếng và cái kết


 Trời nắng gay gắt. Giữa trưa, bà Tư, người phụ nữ hơn 70 tuổi, dáng gầy gò, mặc bộ đồ bạc màu và đội chiếc nón lá sờn mép, dắt chiếc xe đạp cũ kỹ dừng trước cửa ngân hàng. Bà dựng xe, rón rén bước vào, tay vẫn nắm chặt chiếc túi ni lông đựng giấy tờ. Nhân viên bảo vệ nhìn bà từ đầu đến chân với ánh mắt ngán ngẩm, rồi lạnh nhạt mở cửa cho bà vào.

Trong sảnh ngân hàng mát lạnh, bà Tư rụt rè tiến tới quầy giao dịch. Nhân viên áo vest gọn gàng, mặt trang điểm kỹ càng, hỏi giọng cộc lốc:

“Bà làm gì đây?”

Bà Tư mỉm cười hiền hậu, giọng khàn khàn: “Dạ… tôi tới rút ít tiền.”

Cô nhân viên liếc nhìn chiếc áo cũ sờn vai và bàn tay nhăn nheo lấm lem bụi đất của bà, thở dài tỏ vẻ khó chịu:

“Bà ngồi đợi đi.”

Bà Tư ngồi xuống ghế chờ. Bà không để ý những ánh mắt xì xào xung quanh. Có người thì thầm: “Nhặt ve chai mà cũng có tiền trong ngân hàng sao?” Người khác cười khẩy: “Chắc rút vài chục ngàn thôi.”

Một tiếng… rồi hai tiếng trôi qua. Bà Tư ngồi yên, lưng còng xuống, tay vẫn giữ chặt túi giấy tờ sợ rơi. Cuối cùng, sau gần ba tiếng, cô nhân viên mới gọi:

“Bà đâu, lên quầy.”

Bà Tư run run đứng dậy, bước chậm rãi tới, chìa cuốn sổ tiết kiệm. Cô nhân viên mở ra, nhìn vào số dư rồi khựng lại. Trong cuốn sổ là con số hơn 800 triệu đồng. Cô ta ngẩng lên nhìn bà Tư với ánh mắt không giấu được sự kinh ngạc. Những người xung quanh cũng bắt đầu xôn xao.

Bà Tư cười hiền, nói nhỏ:

“Cho tôi rút 200 ngàn thôi. Tôi đóng tiền điện với mua gạo ăn mấy bữa.”

Cô nhân viên cố giữ bình tĩnh, lắp bắp:

“Dạ… bà có muốn rút thêm không ạ? Hay gửi tiết kiệm kỳ hạn cao hơn để có lãi tốt hơn ạ?”

Bà Tư xua tay:

“Không cần đâu cô. Tôi già rồi, tiêu ít, để dành khi nào không còn khỏe nữa thì đỡ khổ con cháu.”

Nhận xong 200 ngàn, bà Tư cúi đầu cảm ơn, cẩn thận bỏ vào túi áo trong rồi lặng lẽ bước ra. Cả sảnh ngân hàng im phăng phắc. Ai nấy đều nhìn theo bóng lưng còng còng, đôi dép nhựa đã mòn gót và chiếc xe đạp han gỉ dựng bên ngoài.

Khi bà vừa dắt xe đi, bảo vệ ngân hàng khẽ gọi với theo:

“Bà ơi, để con dắt xe ra đường cho.”

Bà Tư mỉm cười, từ chối:

“Không sao, bác tự làm được. Cảm ơn con.”

Cô nhân viên giao dịch đứng nhìn qua lớp kính, nước mắt lưng tròng. Tự dưng cô thấy xấu hổ với bản thân. Ba tiếng trước, cô đã khinh thường người phụ nữ ấy chỉ vì vẻ ngoài nghèo khó. Ai ngờ, bà không thiếu tiền, chỉ thiếu sự tôn trọng.

Hôm đó, cả ngân hàng xôn xao câu chuyện về bà lão nhặt rác có hơn 800 triệu đồng trong sổ tiết kiệm, mỗi tháng chỉ rút vài trăm ngàn chi tiêu. Có người hỏi bảo vệ: “Sao bà giàu thế mà vẫn đi nhặt rác khắp nơi vậy?”

Bảo vệ đáp, mắt đỏ hoe:

“Bà ấy bảo nhặt rác quen rồi, làm cho khỏe người, với lại nhặt rác cũng sạch đường. Tiền thì để lại cho con cháu đỡ cực.”

Chiều hôm đó, cô nhân viên giao dịch ngồi lặng trước màn hình vi tính, nghĩ mãi về đôi mắt hiền hậu và nụ cười của bà Tư. Cô chợt nhận ra, suốt bao năm đi làm, cô đã quá quen với những vị khách sang trọng mà quên mất rằng, giá trị của một con người không nằm ở bộ quần áo họ mặc, mà nằm ở tấm lòng họ giữ.

Từ hôm đó, mỗi khi nhìn thấy người già ăn mặc giản dị hay lao công quét rác trước cửa ngân hàng, cô luôn cúi đầu chào và hỏi han nhẹ nhàng. Vì cô biết, trên đời này, đừng bao giờ coi thường bất cứ ai chỉ vì vẻ ngoài của họ. Bởi thứ đáng quý nhất trên đời không phải là tiền, mà là trái tim tử tế, biết yêu thương và tôn trọng người khác, dù họ là ai.