Chồng để mặc tình nhân túm tóc người vợ mang thai trên chuyên cơ, nhưng người anh trai tỷ phú đã khiến họ phải trả giá đắt.

Sân bay quốc tế một buổi sớm mùa đông chìm trong màn sương lạnh. Những hạt mưa nhỏ li ti bay lất phất quanh chiếc chuyên cơ hạng sang của tập đoàn lớn - một đế chế nổi tiếng khắp Hà Nội, Sài Gòn và cả giới đầu tư quốc tế.
Bên trong khoang máy bay, Lan Anh, đang mang thai sáu tháng, ngồi lặng bên ô cửa sổ, hai tay đặt lên bụng đầy lo lắng. Cô nhận lời tham gia chuyến bay này chỉ vì chồng cô—Trịnh Minh—nói rằng đây là “cuộc họp gia đình quan trọng”. Nhưng cả buổi sáng, Minh tránh nhìn vào mắt vợ.
Trong lòng Lan Anh, một linh cảm xấu dần lớn lên.
Đúng lúc đó, tiếng giày cao gót vang lên sắc lạnh dọc lối đi.
Một cô gái xuất hiện—mặc áo khoác đỏ hàng hiệu, đôi môi cong lên đắc thắng.
Hà Vy.
Tim Lan Anh thắt lại. Cô biết cái tên này. Cô từng thấy nó trên màn hình điện thoại của Minh vào những đêm muộn. Cô hỏi—nhưng Minh đã chối.
Giờ thì Hà Vy đang đứng đây, bước vào chuyên cơ gia đình như thể thuộc về nơi này.
“Minh,” Hà Vy cười ngọt, cúi xuống chạm má anh, “anh không nói với cô ấy là em sẽ đi cùng sao?”
Lan Anh chết sững.
Minh chỉ lúng túng: “Chúng ta cứ bay đi rồi nói sau.”
Lan Anh thì thào: “Anh đưa cô ta theo? Trên chuyến bay gia đình? Minh, em đang mang thai.”
Chưa dứt câu, Hà Vy lập tức đảo mắt, tiến lại gần và nói đầy mỉa mai:
“Đừng lên cơn làm quá như mấy bà bầu.”
Rồi bất ngờ, cô ta túm lấy tóc Lan Anh và giật mạnh.
“A!!” Lan Anh kêu lên, tay nắm chặt thành ghế.
“Mày không xứng với anh ấy,” Hà Vy gằn giọng. “Không xứng với gia đình này”
Một tiếng quát vang rền từ cuối khoang máy bay:
“Ở đây có chuyện gì vậy?”
Không gian lập tức đông cứng.
Đứng ở cửa khoang là Trịnh Khang, anh trai của Minh—tỷ phú trẻ, Chủ tịch Tập đoàn Trịnh Gia. Cao lớn, lạnh lùng, khoác áo dạ màu xám sẫm, trông đúng dáng người có thể khiến cả thị trường tài chính Việt Nam chao đảo chỉ bằng một lời nói.
Mặt Minh tái mét. “Anh… em có thể giải thích.”
“Vậy giải thích đi.” Giọng Khang lạnh như thép.
Lan Anh lau nước mắt. Hà Vy buông tay, lùi lại, vẻ đắc thắng biến mất.
Ánh mắt Trịnh Khang quét qua cảnh tượng: tóc Lan Anh rơi lả tả, đôi bàn tay cô run rẩy, gương mặt hỗn láo của Hà Vy, và vẻ tội lỗi của Minh.
Hàm anh nghiến chặt.
“Lan Anh,” anh hỏi, “cô ta có chạm vào em không?”
Lan Anh định trả lời, nhưng Minh chen vào: “Anh đừng làm quá. Không có gì cả! Hà Vy chỉ hơi nóng.”
Hà Vy cũng gật gù: “Đúng vậy! Chính cô ta khiêu khích tôi!”
Khang làm như không nghe thấy.
“Lan Anh. Em nói đi.”
Lan Anh nhìn vào ánh mắt Khang—kiên định, bảo vệ, giận dữ thay cho cô—và nói khẽ:
“Anh trai. Cô ta túm tóc em. Rất mạnh.”
Cả khoang chìm trong im lặng nặng nề.
Khang quay sang đội trưởng an ninh Hữu Tâm.
“Tâm, đưa cô ta xuống.”
Hà Vy bật lên: “Anh nói gì cơ?!”
Tâm bước đến: “Mời cô rời khỏi máy bay.”
“Không đời nào!” Hà Vy gào lên. “Minh!! Làm gì đi chứ!”
Nhưng Minh chỉ cúi đầu.
“Tấn công người nhà tôi trong máy bay của tôi,” Khang nói dứt khoát, “thì cô bước xuống máy bay của tôi.”
Hà Vy cố giật tay lại nhưng bị Tâm giữ chặt, lôi đi.
“Các người sẽ phải hối hận!” cô ta hét chói tai. “Minh đã hứa—”
“Minh đã hứa—!”
Cánh cửa khoang đóng sập lại, chặn đứng tiếng gào thét của Hà Vy. Sự im lặng đột ngột như rơi xuống, nặng đến mức ai nấy đều nghe rõ cả tiếng thở dốc của Lan Anh.
Minh đứng chết trân, hai tay buông thõng. Đến giờ, anh vẫn chưa dám nhìn vợ.
Khang bước tới, đôi giày đen nện xuống sàn máy bay phát ra tiếng vang trầm. Anh dừng lại trước Lan Anh, cúi xuống quan sát vết đỏ trên da đầu cô.
“Xin lỗi em,” Khang nói, giọng thấp nhưng đầy uy lực. “Chuyến bay gia đình không bao giờ đáng để em phải chịu chuyện này.”
Lan Anh khẽ lắc đầu: “Không phải lỗi của anh…”
“Nhưng là lỗi của gia đình anh.”
Câu nói ấy khiến Minh giật mình ngẩng lên.
“Khang—”
“Đừng gọi tên anh lúc này.” Khang cắt lời, ánh mắt sắc như dao. “Anh có thể nhìn em dâu—người đang mang thai cháu trong bụng—bị kéo tóc, bị sỉ nhục… ngay trước mặt anh, và em còn dám bảo ‘không có gì cả’? Em có còn tư cách bước lên chiếc chuyên cơ này không, Minh?”
Mặt Minh trắng bệch. “Em… em sai rồi. Nhưng chuyện giữa em và Hà Vy—”
“Không.” Khang lại cắt ngang, lần này giọng anh trầm xuống, lạnh đến mức khiến cả khoang sởn gai. “Chuyện giữa em và vợ em mới là thứ cần giải quyết.”
Lan Anh cắn môi, nhìn Minh. “Anh… có gì muốn nói với em không?”
Đó là cơ hội cuối cùng.
Nhưng Minh chỉ cúi mặt, bàn tay siết chặt đến trắng bệch. “Để khi nào về nhà rồi nói.”
Lan Anh nghe như có thứ gì đó trong ngực mình rơi xuống. Trong khoảnh khắc ấy, cô biết — câu trả lời đã rõ.
Khang hít sâu, rồi nhẹ nhàng đỡ cô đứng dậy:
“Lan Anh, đi với anh. Máy bay có phòng nghỉ. Em không cần ngồi lại đây.”
Minh lập tức bước tới: “Anh định làm gì?”
“Bảo vệ người phụ nữ mà em đã không bảo vệ.” Khang đáp, không nhìn em trai.
Lan Anh do dự một giây. Nhưng rồi một cơn co thắt nhẹ chạy qua bụng, kéo theo nỗi sợ quen thuộc. Cô đặt tay lên bụng theo phản xạ.
Ngay lập tức, Khang cúi xuống: “Đau ở đâu? Có khó thở không? Anh đưa em đi khám ngay khi hạ cánh.”
Cách anh lo lắng… hoàn toàn đối lập với sự im lặng tội lỗi của Minh.
Lan Anh khẽ nói: “Em… không sao. Chỉ căng thẳng thôi.”
Nhưng Khang vẫn đặt tay sau lưng cô, dìu từng bước như sợ cô ngã.
Trước khi rời khỏi khoang, anh quay đầu nhìn Minh lần cuối:
“Từ giờ, trước khi em xứng đáng, đừng đến gần vợ em.”
Cánh cửa ngăn khoang đóng lại, để Minh đứng một mình giữa khoảng không rộng lớn.
Trong phòng nghỉ riêng, Lan Anh ngồi xuống ghế mềm, đôi tay vẫn run. Khang rót cho cô ly nước ấm.
“Em không cần mạnh mẽ lúc này,” anh nói khẽ. “Không ai có quyền bắt một người đang mang thai chịu đựng đau đớn như vậy.”
Lan Anh cúi mặt, giọng nghẹn: “Em nghĩ… mình đã đánh giá sai quá nhiều.”
Khang nhìn cô một lúc lâu, rồi nói rất nhẹ:
“Không sao. Người sai là Minh, không phải em.”
Lan Anh ngước lên. Ánh mắt Khang đầy chân thành, nhưng ẩn trong đó còn có thứ gì khác — một sự quan tâm sâu sắc, đến mức chính cô cũng thấy tim mình khựng lại.
Khang đứng dậy, kéo nhẹ chăn phủ lên chân cô.
“Yên tâm nghỉ đi,” anh nói. “Chừng nào còn anh ở đây… không ai có thể làm em tổn thương thêm lần nào nữa.”
Lan Anh siết chặt ly nước, tim khẽ run.
Còn bên ngoài khoang lái, máy bay từ từ lăn bánh.
…
Cánh cửa khoang nghỉ mở ra khi máy bay đã ổn định độ cao. Mẹ chồng Lan Anh – bà Trịnh Nhã – cùng ba chồng cô bước vào. Họ đã nghe toàn bộ sự việc từ đội an ninh.
Vừa thấy con dâu, bà Nhã bước nhanh tới, nắm lấy tay cô mà nước mắt rưng rưng.
“Con có đau ở đâu không? Lan Anh, là mẹ xin lỗi. Nhà này tuyệt đối không để con bị ức hiếp như vậy.”
Lan Anh khẽ lắc đầu nhưng sống mũi cay xè. Cô chưa từng nghĩ mình sẽ được bảo vệ như thế – nhất là từ những người vốn có vị thế và quyền lực khiến ai cũng dè chừng.
Ba chồng cô – ông Trịnh Hạo – người nổi tiếng nghiêm khắc, chỉ nhìn Minh bằng ánh mắt thất vọng hiếm thấy.
“Con làm chồng mà để vợ – lại đang mang thai – bị xúc phạm ngay trước mặt mình?” Giọng ông trầm xuống. “Gia đình này không dạy con như vậy.”
Minh cúi đầu, đôi vai run nhẹ. Lần đầu tiên trong suốt cuộc hôn nhân, Lan Anh thấy chồng mình đứng ở vị trí thấp hơn mọi người – và anh hoàn toàn xứng đáng với điều đó.
Khang lên tiếng, gọn nhưng rõ:
“Lan Anh là người Trịnh Gia bảo vệ. Ai động vào cô ấy, kể cả người trong nhà, cũng phải chịu trách nhiệm.”
Câu nói ấy khiến Lan Anh thấy nghẹn ngào. Nhiều phụ nữ khi làm dâu thường phải gồng lên chống chọi với họ hàng chồng, nhưng cô thì khác – gia đình chồng đứng về phía lẽ phải, chứ không đứng về phía ruột thịt.
Và đó là may mắn hiếm có.
Khi máy bay hạ cánh, Lan Anh muốn tự mình đi ra, không cần ai dìu. Minh bước lại, giọng khàn đi:
“Lan Anh… anh xin lỗi. Anh sai rồi. Anh không xứng với em, nhưng anh muốn sửa. Em… cho anh cơ hội được không?”
Lan Anh nhìn thẳng vào mắt chồng. Không còn là cô gái rụt rè, tổn thương nữa. Ánh mắt cô bình tĩnh, chín chắn, mạnh mẽ đến mức khiến Minh choáng váng.
“Em sẽ cho anh một cơ hội,” cô nói. “Nhưng cơ hội đó không phải để em yếu đuối bám vào anh. Mà để anh chứng minh rằng anh xứng đáng với gia đình này… và với con.”
Minh nuốt nước bọt, cảm giác tội lỗi và tôn trọng hòa vào nhau.
“Anh sẽ làm. Anh hứa.”
Lan Anh khẽ gật đầu, rồi vòng tay ôm lấy bụng mình.
“Còn em… em không sống dựa vào chồng. Em tự lo được cho bản thân và cho con. Anh muốn ở bên – phải bước cho đúng.”
Mẹ chồng cô mỉm cười hiền hậu, nắm lấy tay Lan Anh.
“Con gái à… trong nhà này, người biết đúng – sai mới là người nhà thật sự. Và con… xứng đáng được trân trọng.”
Lan Anh cúi đầu cảm ơn, lòng nhẹ hơn bao giờ hết.
Minh đứng nhìn vợ – người phụ nữ mà suýt nữa anh đã đánh mất – với ánh mắt vừa biết ơn, vừa xót xa. Anh nhận ra rằng sự mạnh mẽ của cô không phải là cái gai… mà là lý do khiến anh phải cố gắng trở thành người đàn ông tốt hơn.
Và lần đầu tiên sau chuỗi sai lầm, Minh cảm thấy mình may mắn vì vẫn còn cơ hội để được ở bên người phụ nữ tuyệt vời ấy.
Còn Lan Anh – cô hiểu một điều sâu sắc:
Làm dâu đúng gia đình, quan trọng hơn rất nhiều so với việc cưới đúng người.
Và cô sẽ bước tiếp, hiên ngang – không phụ thuộc, không run rẩy – mà bằng chính sức mạnh của mình.