Vợ Phẫ/u Thu/ật thay đổi khuôn mặt để giải thoát khỏi Ông Chồng Vũ Phu nhưng không ngờ ngày cô trở lại trả thù quyến rũ anh thì bàng hoàng phát hiện ra...




 Người ta trong xóm mỗi khi nhắc đến vợ chồng Anh Ngọc – Minh Hải đều thở dài:

“Con bé Ngọc khổ như chó dại… Lấy nhầm chồng vũ phu.”

Ngày cưới, Ngọc là cô giáo mầm non hiền lành, khuôn mặt đẹp theo kiểu dịu dàng, phúc hậu. Nhưng chỉ vài tháng sau, khuôn mặt ấy liên tục xuất hiện với vết sưng tím, bầm dập – dấu vết từ những trận đòn ghen vô cớ của Hải.

Hải làm chủ một gara ô tô, có chút tiền, lại háo thắng. Càng có tiền càng lên mặt, coi vợ như đồ sở hữu. Ngọc đi chợ lâu 10 phút – tát. Về muộn 30 phút – đấm. Không ăn cơm cùng – đạp ngã.

Hàng xóm từng can ngăn, Ngọc từng bỏ về nhà mẹ nhưng lại lủi thủi quay về vì tin rằng “chồng sẽ thay đổi”. Đến khi cô mất đứa con đầu sau một cú đạp của Hải, Ngọc tỉnh.

Hôm nằm trong bệnh viện, Ngọc nhìn gương mặt bầm tím của mình trong gương và nói một câu:

“Tôi phải chết hoặc phải biến mất.”

Cô chọn vế thứ hai.

Một ngày, Ngọc bỗng biến mất không dấu vết. Không lá thư, không lời nhắn. Gia đình không biết, hàng xóm không rõ, còn Hải thì điên cuồng tìm.

Nhưng không ai biết rằng, Ngọc đã dùng toàn bộ số tiền để dành – cộng thêm vay mượn bạn bè – và lên Sài Gòn thực hiện một quyết định:

Phẫu thuật thay đổi khuôn mặt.

Đôi mắt được cắt mí, sống mũi nâng cao, xương hàm chỉnh lại, cằm V-line, làn da tái tạo… Sau 18 tháng, Ngọc không còn là Ngọc nữa. Trông cô sắc sảo, quyến rũ, hiện đại – giống một người phụ nữ thành đạt lạ lẫm.

Cô đổi tên thành An Khanh, xin làm lễ tân khách sạn, sau thăng lên quản lý vì quá khéo léo và thông minh.

Cuộc đời mới bắt đầu.

Nhưng trong lòng Ngọc vẫn còn một vết thương chưa khép: Hải.

Cô muốn quay lại. Không phải để níu kéo.

Mà để trả thù.

Ba tháng sau, Ngọc lên mạng dò thông tin thì biết gara của Hải vừa mở thêm chi nhánh lớn. Cô chuẩn bị kỹ: váy đỏ, son đỏ, ánh mắt nửa cười nửa bí hiểm, rồi bước thẳng vào.

Hải không nhận ra cô. Thay vào đó, anh nhìn như bị hớp hồn bởi một “người phụ nữ đẹp lạ”.

“Chào anh, tôi muốn bảo dưỡng xe.”

Hải nhìn mê mẩn:

“Tôi đích thân tiếp chị.”

Tối hôm đó, Hải chủ động xin số điện thoại. Ngọc mỉm cười:

“Nếu anh quan tâm… anh phải theo đuổi cho xứng.”

Trong mắt Hải, cô là một món “chiến lợi phẩm” hấp dẫn. Anh nhắn tin, tặng quà, chăm sóc nhiệt tình… giống hệt như ngày xưa từng làm để tán Ngọc.

Nhưng điều khiến Ngọc rùng mình là anh không hề thay đổi. Vẫn cái tính gia trưởng, ghen tuông, thích kiểm soát – chỉ là cô khéo nên chưa bị lộ.

Ngọc ghi âm, chụp ảnh, lưu lại tin nhắn. Mỗi ngày là một mảnh ghép cho kế hoạch lật mặt gã đàn ông đã từng biến cuộc đời cô thành địa ngục.

Mọi thứ đúng hướng… cho đến một tối.

Hôm đó, Hải đưa Ngọc về, say rượu, bốc đồng, vừa ghen vừa dọa:

“Tôi nói rồi, đàn bà của tôi không được cho thằng nào nhìn! Cô thuộc về tôi!”

Trong cơn tức, Hải lao lên định giật điện thoại của Ngọc. Nhưng thay vì phản kháng, Ngọc bình tĩnh mở màn hình – và hiện lên tấm ảnh cưới của cô và Hải năm xưa, gương mặt cũ.

Hải khựng lại. Mặt tái dần.

“…Cô… là Ngọc?”

Ngọc nhìn thẳng, giọng lạnh băng:

“Đúng. Ngọc mà anh đánh đạp suýt chết. Ngọc mất con. Ngọc biến mất.”

Hải run người:

“Ngọc… anh… anh tưởng em đã…”

“Chết à? Em cũng từng nghĩ thế.”

Ngọc bước đến, ném USB đầy bằng chứng lên bàn:

“Anh biết trong này có gì không? Hành vi bạo lực gia đình, bắt ép, đe dọa, cưỡng ép… Nếu em đưa lên công an và báo chí – anh mất hết.”

Hải quỳ xuống:

“Ngọc, anh sai… nhưng anh yêu em…”

Ngọc nhếch môi:

“Anh hãy yêu người vợ mới của anh đi.”

Hải chết lặng:

“Anh… anh ly hôn rồi. Từ lúc em biến mất.”

Lúc ấy, Ngọc tưởng mình sẽ hả hê, nhưng tim lại thắt lại. Cô lặng người vài giây rồi hỏi:

“Anh có từng đi tìm em không?”

“Một năm trời. Anh bỏ gara, bỏ hết. Anh nghĩ em chết rồi.”

Giọng Hải nghẹn thật. Không còn dáng vẻ côn đồ kiêu ngạo của người đàn ông ngày trước.

Ngọc bỗng thấy… mình không còn hận như trước nữa.

Nhưng cô cũng biết – quá khứ ấy không bao giờ quay lại được.

“Cảm ơn anh vì từng tìm.” – Ngọc nói. – “Nhưng cuộc đời của em bây giờ không còn thuộc về anh nữa.”

Cô quay lưng bước ra cửa. Không gào, không khóc, không mắng. Mọi trả thù đã kết thúc ở khoảnh khắc ấy.

Hải gọi theo:

“Ngọc! Nếu… nếu sau này có khi nào mệt mỏi quá… em hãy gọi cho anh một lần nữa.”

Ngọc dừng lại:

“Nếu anh thực sự thương người phụ nữ nào… đừng bao giờ đánh cô ấy. Thế là đủ.”

Ngọc rời khỏi cuộc đời Hải nhẹ nhàng, không scandal, không bóc phốt, không đưa hắn vào tù – bởi cô hiểu:

Không phải kẻ khác bị trừng phạt mới là trả thù.
Mà là bản thân mình sống tốt và không còn bị họ ảnh hưởng nữa.

Tối hôm đó, Ngọc bỏ đôi giày cao gót, tô lại lớp son, nằm trên giường – và cười thật sâu:

“Mình đã quay về là chính mình.”

Trong bộ hồ sơ bệnh án ngày xưa có ghi một dòng:

“Bệnh nhân bị tổn thương nặng về thể chất lẫn tinh thần.”

Nhưng nếu ai gặp An Khanh bây giờ, sẽ chỉ thấy một người phụ nữ mạnh mẽ, tự tin – không ai biết rằng cô đã từng bước ra từ địa ngục như thế.

Và điều cô học được lớn nhất là:

Sống sót – đôi khi chính là chiến thắng đẹp nhất.