Trên chuyến xe giường nằm đổ đèo về Đồi Sim, hành khách nữ cuối cùng bước lên xe vừa được 5 phút thì nằng nặc đòi xuống xe
Xe giường nằm biển số 45B-221.07 của nhà xe Bình Minh xuất bến lúc 22h35, trên xe có 36 hành khách, ai cũng háo hức về quê sớm để kịp ngày giỗ truyền thống của Đồi Sim.
Đến gần 23h10, xe dừng ở một điểm hẹn cuối cùng ven thị trấn để đón khách muộn.
Cô gái cuối cùng bước lên:
Tên: Trần Thu Uyên
Tóc dài, áo khoác xám, tay chỉ xách một ba lô
Uyên nhìn quanh khoang xe như người đang sợ hãi điều gì đó, nhưng vẫn im lặng tìm chỗ ngồi.
Xe lăn bánh xuống đèo. Chỉ vài phút, Uyên bất ngờ đứng bật dậy:
“Cho tôi xuống xe! Tôi không đi chuyến này nữa!”
Cả xe hơi ngỡ ngàng.
Tài xế Trọng đang ôm cua khó chịu quát:
“Cô đùa hả? Xe chạy đèo rồi! Xuống đâu bây giờ?”
Uyên mặt trắng bệch, tay run:
“Làm ơn cho tôi xuống! Tôi trả tiền gấp đôi cũng được!”
Hành khách bắt đầu bực:
“Trời nửa đêm rồi còn nổi khùng!”
“Muốn xuống thì nói từ bến chứ!”
“Cản trở cả xe!”
Một chị giường tầng 2 còn nói:
“Hay say xe rồi hoảng?”
Nhưng Uyên kiên quyết đến mức gần như hoảng loạn.
Không muốn mất thời gian, tài xế đành dừng ở một khoảng cua rộng có lề đường.
Uyên vừa xuống xe liền quay lại nhìn 36 người trên xe và nói một câu rợn sống lưng:
“Tôi xin lỗi… nhưng mọi người đừng đi tiếp.”
Câu nói khiến cả xe rùng mình vài giây – nhưng rồi ai nấy cười trừ, cho là chuyện vớ vẩn.
Xe đóng cửa, rú máy tiếp tục đổ đèo, bỏ Uyên đứng một mình giữa màn đêm mờ sương.
Khoảng 23h35, khi xe đã đi sâu xuống đèo, một hành khách là anh Minh (ghế 6B) hốt hoảng chạy xuống cabin:
“Anh Trọng! Có mùi khét… từ dưới gầm!”
Trọng nhíu mày:
“Lốp nóng thôi!”
Nhưng chỉ vài giây sau, một tiếng “RẮC!” như kim loại nứt gãy, rồi xe lạng hẳn sang trái, hành khách la hét.
Trọng phanh gấp – xe trượt dài, nghiêng mạnh, suýt văng khỏi rìa vực.
May mắn, bánh sau bị kẹt vào rãnh thoát nước ven đường, xe dừng được chỉ còn cách mép vực… chưa đầy 40 cm.
36 người mặt cắt không còn giọt máu.
Trọng chui xuống kiểm tra – và chết điếng:
Thanh điều khiển phanh chính đã nứt gần gãy hoàn toàn
Dầu phanh chảy thành vệt dài dưới gầm
Bước thêm một đoạn nữa là phanh mất hoàn toàn – và xe sẽ lao thẳng xuống vực sâu hơn 150 mét
Ông Hải – công an xã đang đi cùng xe – run run nói:
“Nếu nứt thêm 5 giây nữa… chúng ta đã đi rồi…”
Một bác tài già làm nghề 30 năm xem dưới gầm và xác nhận:
Vết nứt không phải mới
Mặt kim loại sạm đen, có dấu tác động lực trước đó
Tức là:
Xe đã mang lỗi chết người ngay từ khi rời bến.
Nếu không có sự cố dừng lại giữa đèo…
Nếu xe giữ tốc độ cao thêm vài phút…
Tất cả đã không còn đứng đây để nói chuyện.
Chị khách giường tầng 2 lí nhí:
“Cô ấy bảo đừng đi tiếp…”
Người khác chợt rùng mình:
“Cô ấy lên xe 5 phút đã đòi xuống. Chắc thấy gì đó mình không biết.”
Tài xế Trọng ngồi sụp xuống bậc xe, nói với ông Hải:
“Giá như tôi hỏi cô ấy thêm một câu…”
Khi nhà xe rà soát danh sách, mới phát hiện:
Tên Uyên không phải khách đặt vé trước
Cô mua vé trực tiếp tại quầy ngay trước giờ xe chạy
Không có hành lý cồng kềnh
Không ghi quê quán, chỉ số điện thoại để trống
Một người bỗng nói:
“Không lẽ cô ấy là kỹ thuật hay kiểm định phương tiện?”
Nhưng nhà xe không ai biết cô là ai.
Chỉ có một điều chắc chắn:
Nếu Uyên không nằng nặc đòi xuống – xe sẽ lao khỏi đèo trong vòng 20 phút.
Đêm đó, lực lượng chức năng phải điều xe cứu hộ kéo phương tiện về xưởng, toàn bộ 36 hành khách được đưa trở lại thị trấn chờ xe khác.
Không ai ngủ được.
Và cho đến bây giờ, mỗi khi nhắc lại, tài xế Trọng vẫn rùng mình:
“Không biết cô ấy là ai… nhưng chuyến đó cả xe còn sống… nhờ một người duy nhất nhìn thấy điều không ai thấy.”
Trần Thu Uyên –
Cô gái lạ bước lên chỉ 5 phút rồi biến mất vào màn đêm.
Không ai gặp lại.
Không ai liên lạc được.
Không ai biết cô cứu họ vì điều gì.
Chỉ biết:
Có những thứ người ta linh cảm được – trước khi thảm họa kịp xảy ra.
