Làng Định Yên 10 Năm nay trai trẻ không dám ở lại làng, qua 19 tuổi là phải đi ăn xa vì cứ ở lại là ốm đau dặt dẹo, cho đến hôm anh Mạnh cao to nhất làng xung phong ở lại làng xem thế nào, tất cả già trẻ phải bạt vía khi đêm đó chứng kiến...

 



Làng Định Yên, huyện Tân Thành, suốt 10 năm nay không có trai trẻ nào dám ở lại sau 19 tuổi.

Hễ trai đến tuổi 20 mà cứ ở lại làng là:

người thì sốt triền miên,

người đau lưng mỏi gối,

người vừa khỏe mạnh hôm trước hôm sau nằm bẹp như bị rút sạch sinh khí.

Bệnh viện khám không ra bệnh.
Thầy cúng thì bảo:

“Làng có thứ âm khí đè trai trẻ lại – giống như bị ‘ấy’ vào vong.”

Vậy nên cả làng hình thành một luật bất thành văn:

Đủ 19 tuổi là… phải đi làm xa.

Đi rồi thì khỏe như trâu.
Còn ở lại… là xác định.

Năm đó, đến lượt Mạnh – 20 tuổi, thanh niên cao to nhất làng, con nhà ông Bách. Mạnh tính nóng, lại học võ.

Ngày cả nhà khăn gói chuẩn bị đưa Mạnh lên Hà Nội xin việc, cậu đập bàn:

“Đi làm gì! Con ở lại! Con không tin cái dớp này!”

Ông Bách tái mặt:

“20 năm nhà này chưa thằng nào qua nổi 19 mà ở lại!”

Mạnh cười khẩy:

“Toàn tự dọa nhau! Đêm nay con ngủ tại đình làng – nếu có gì thì con chịu!”

Cả làng xôn xao.

Ai cũng bảo:

“Thằng này gan bằng trời.”

Có người còn nói:

“Đêm nay mà nó qua được thì cả làng mừng lớn.”

Thế là tối đó, Mạnh xách cái chiếu, cái đèn pin và bình nước, một mình ngủ ngay giữa đình làng – nơi được bảo là “đầy âm khí nhất”.

Dân làng kéo đến đứng xa nhìn mà không ai dám bước lại gần.

Đình làng Định Yên có một cái chuông cổ, 10 năm nay chỉ đánh vào lễ hội – còn lại im lìm.

23h đêm, trời tối, gió lạnh quẩn quanh.

Mạnh nằm trong đình, nghịch điện thoại. Nghe mọi người đồn cổ quái, Mạnh cười to:

“Ma mà gặp tui là ma phải chạy!”

Vừa nói xong…

“KENG… keng… keng…”

Cái chuông trên nóc đình tự động vang lên, thậm chí rung đến mức dây treo phát ra “cót két”.

Cả làng nghe rõ ràng.

Hơn 20 người đang đứng ngoài… tá hỏa lùi lại.

Một bà lão run lẩy bẩy:

“Không phải gió… 10 năm nay rồi có ai thấy chuông tự kêu đâu…”

Mạnh đứng bật dậy, soi đèn pin lên chuông:

“Ai lên đó rung? Xuống đây! Tôi xem là ai!”

Không ai trả lời.
Nhưng tiếng chuông đổi nhịp:

3 tiếng – ngừng – 3 tiếng – ngừng – 1 tiếng.

Một ông thầy già đứng ngoài bỗng biến sắc:

“Trời ơi! Đó là nhịp báo… có đời người sắp bị gọi!”

Không khí nặng như đặc lại.

Mạnh bắt đầu cảm thấy đèn pin lập bập tắt – sáng bất thường, như có người đang phả hơi lạnh sát mặt.

Da gà nổi toàn thân, nhưng cậu vẫn gào lớn:

“Ai? Ra mặt đi!”

Đáp lại chỉ là tiếng lộc cộc như bàn chân trần đi trên nền gạch cổ.

Chậm.

Nặng.

Đều.

Mạnh nghĩ ai đó đang phá, liền lao tới. Nhưng vừa chạy đến giữa đình thì:

Soạt!

Chiếu nằm chỗ Mạnh ngủ bị quăng văng ra góc đình, dù không ai động vào.

Mạnh đứng sững.
Bên ngoài dân làng chửi thề chạy tán loạn, chỉ còn ông Bách, mẹ Mạnh và vài người gan lì đứng lại.

Lúc đó, một bóng đen dài đến gần 2 mét hiện trên tường ngay sau lưng Mạnh – ai đứng ngoài cũng thấy nhưng Mạnh lại không hề biết.

Một bà trong làng ngã quỵ:

“Làng này… không phải ma thường đâu!”

Điều đáng sợ nhất xảy ra khi kim đồng hồ chỉ đúng 0h.

Cả đình im lặng như tắt tiếng.

Rồi Mạnh nghe rõ mồn một một giọng đàn ông khàn khàn ngay sát tai:

“Đừng… ở… lại…”

Mạnh xoay người, vung đèn pin – chẳng có ai.

Giọng ấy lại vang lên, lần này như ngay cạnh gáy:

“R… ờ… ố… đi…”

Ông Bách đứng ngoài chỉ thấy con trai mình đứng chết trân, miệng nói nhưng không nghe thấy tiếng.

Rồi Mạnh hét to bứt tai:

“Đừng nói nữa! Ai đó câm mồm!”

Lúc ấy cái chuông đình lại vang lên đúng 7 tiếng – liên tục không ngừng, rồi nổ “choang” một cái như vỡ đôi.

Dân làng tái mét:

“7 tiếng… là số tuổi âm của người chết trẻ…”

Ông thầy già liền cầm bó nhang, thét:

“Mở cửa đình ngay! Cái thứ trong đình không muốn hại Mạnh… nó đang cảnh báo!”

Sau đêm đó, làng họp khẩn.

Ông trưởng làng – người từ đầu chỉ im lặng – cuối cùng thú nhận:

10 năm trước, khi xây đường mới, máy xúc có đào trúng một ngôi mộ trẻ – khoảng 17, 18 tuổi, không rõ thân phận, chỉ có một cuộn thư than trách viết:

“Ta chết oan. Mong người biết chuyện chôn lại cho ta.”

Nhưng vì làm gấp, bên công trình đưa xương ra bờ sông chôn tạm.

Đêm đó, chuông đình kêu – trai làng ốm hàng loạt.

Thầy cúng khi ấy bảo:

“Không yên được đâu. Người này muốn về làng này.”

Từ đó:

Trai ở lại làng sẽ bị “rút sức”, mệt mỏi, như bị lôi gọi đi cùng.

Giờ nhìn lại – tiếng gọi Mạnh nghe thấy đêm qua có lẽ không phải đe dọa… mà là kêu cứu.

Sáng hôm sau, thầy già dẫn dân làng đi tìm lại ngôi mộ cũ, mang hài cốt về chôn trang trọng trong khu nghĩa địa làng, cúng 3 ngày.

Điều lạ là:

Người trai làng đang ốm thì khỏe hẳn.

Đêm sau đình làng im phăng phắc, chuông không kêu nữa.

Mạnh hoàn toàn khỏe, chỉ bảo:

“Tối đó… có ai đó bảo tôi… hãy đưa họ về nhà.”

Từ đó, trai ở Định Yên không còn phải rời làng năm 19 tuổi nữa.

Nhưng đến giờ dân vẫn thì thầm:

“Không phải cái vong muốn hại người – mà chính cả làng đã vô tình bỏ rơi nó suốt 10 năm.”

Đêm ấy, nhiều người trong làng khẳng định:

“Bóng cao gần 2 mét trong đình… đứng nhìn Mạnh không phải để bắt… mà để chờ được ‘đón về’.”