Vợ bảo về ngoại chăm mẹ ốm, nửa đêm chồng kiểm tra định vị thấy nằm trong nh/à ngh/ỉ, anh vội tới nơi thì ch/ết sững khi thấy...



Hôm đó là thứ Sáu, sau bữa cơm tối, vợ anh – Lan – thu dọn vali rồi nói với anh bằng giọng hối hả:

– Mẹ em mấy hôm nay yếu lắm, chắc em phải về ngoại vài ngày chăm bà.

Anh Hùng – chồng Lan – chỉ gật đầu, dặn dò:
– Ừ, em đi cẩn thận. Có gì thì gọi anh.

Hai người cưới nhau được 7 năm, có một cô con gái nhỏ. Cuộc sống bình thường, không giàu có nhưng đủ đầy. Hùng tin vợ mình – người phụ nữ hiền lành, dịu dàng, lúc nào cũng chăm sóc gia đình chu đáo. Nhưng không hiểu sao, tối hôm đó, khi nhìn Lan kéo vali đi, trong lòng anh lại thấy một cảm giác bất an mơ hồ.

Tối ấy, con gái ngủ sớm, còn Hùng nằm xem bóng đá mà tâm trí chẳng yên. Lúc 10 giờ đêm, anh nhắn tin hỏi: “Đến nơi chưa em?” – Lan trả lời nhanh: “Em đến rồi, mẹ mệt nên em dọn dẹp chút rồi ngủ đây.”
Nhưng điều khiến anh khựng lại là tin nhắn đó được gửi kèm biểu tượng wifi mạnh – trong khi nhà mẹ vợ ở quê gần như không có mạng.

Hùng im lặng, mở ứng dụng định vị – thứ mà hai vợ chồng từng cài đặt để “biết nhau ở đâu” cho yên tâm. Anh không có ý nghi ngờ, nhưng linh tính thôi thúc. Khi bản đồ hiện lên, trái tim anh như bị bóp nghẹt: vị trí của Lan là một nhà nghỉ nhỏ nằm cách nhà anh 8 cây số.

Ban đầu anh tưởng lỗi hệ thống. Anh tắt đi bật lại, kết quả vẫn vậy. Tim đập thình thịch, mồ hôi lạnh túa ra. Anh lẩm bẩm: “Không thể nào… có lẽ cô ấy ghé bạn, hoặc điện thoại bị định vị sai.”
Nhưng rốt cuộc, sự tò mò và đau đớn đã khiến anh không thể ngồi yên. Gần 11 giờ đêm, anh lái xe tới địa chỉ đó.

Con đường dẫn đến nhà nghỉ tối và vắng, ánh đèn vàng hắt ra từ biển hiệu cũ kỹ. Hùng dừng xe cách đó một đoạn, tim đập dữ dội. Anh đứng lặng vài phút rồi bước nhanh tới, vừa run vừa sợ điều tồi tệ nhất.

Khi anh hỏi lễ tân, cô gái trẻ nhìn anh một lượt rồi nói:
– Phòng 203 có khách nữ tên Lan đăng ký lúc 9 giờ.

Toàn thân Hùng lạnh buốt. Anh bước lên cầu thang, mỗi bước như đạp lên ngực mình. Tới trước cửa phòng, anh nghe rõ tiếng người nói chuyện – không phải giọng Lan, mà là giọng đàn ông… và xen lẫn tiếng phụ nữ mà anh nhận ra ngay: chính vợ mình.

Hùng chết lặng. Anh không dám mở cửa, chỉ dựa lưng vào tường, cảm giác như thế giới sụp đổ. Mấy năm bên nhau, những buổi tối cơm nhà, những cái ôm con – tất cả bỗng trở nên giả dối.
Nhưng rồi, giữa lúc định quay đi, tiếng người đàn ông trong phòng vang lên:
– “Em cứ bình tĩnh, lát nữa bác sĩ đến, họ sẽ xử lý cho em.”

Bác sĩ? Anh cau mày, áp tai sát hơn. Một lúc sau, cửa phòng mở. Một người đàn ông mặc áo blouse trắng bước ra, xách theo túi y tế. Hùng sững người, vội nép sang một bên. Người bác sĩ nói nhỏ:
– “Cô ấy không sao, chỉ là lên cơn hoảng loạn. Lần sau anh nhớ đưa cô ấy đi viện sớm hơn, đừng để tự xử lý thế này.”

Anh nghe mà chẳng hiểu gì. Vội vàng nhìn vào trong – và rồi tim anh như ngừng đập. Lan đang nằm co ro trên giường, khuôn mặt trắng bệch, tay run rẩy. Bên cạnh là một người phụ nữ lớn tuổi – mẹ cô.

Mẹ Lan quay lại, thấy anh thì giật mình:
– Hùng, sao con lại ở đây?

Anh lắp bắp:
– Con… con thấy định vị của vợ ở đây nên…

Bà thở dài, đôi mắt đỏ hoe:
– Mẹ bị tăng huyết áp, ngất trên xe khi hai mẹ con đang về quê. Gần đây có nhà nghỉ, nên họ đưa vào tạm để bác sĩ đến cấp cứu. Lan lo quá, không biết làm sao.

Lúc ấy, Lan ngẩng lên. Ánh mắt cô mệt mỏi, giàn giụa nước mắt:
– Anh… anh nghĩ em…

Hùng không nói nổi một lời. Tất cả nghi ngờ, giận dữ phút chốc hóa thành nỗi hổ thẹn nặng trĩu. Anh bước lại, nắm chặt tay vợ:
– Anh xin lỗi. Anh lo quá nên đến đây.

Lan chỉ khẽ lắc đầu, nước mắt trào ra.
– Em hiểu… Nhưng lần sau, anh hãy tin em thêm một chút, được không?

Hùng cúi đầu. Giữa căn phòng nhỏ, tiếng mưa ngoài hiên rơi lộp độp, anh siết tay vợ thật chặt. Cảm giác vừa mất đi rồi lại tìm thấy điều quý giá nhất khiến tim anh nghẹn lại.

Đêm ấy, anh không về nhà. Anh ở lại trông mẹ vợ cùng Lan, pha thuốc, đắp khăn ấm, lặng lẽ nhìn vợ ngủ gục bên giường mẹ. Khuôn mặt cô nhợt nhạt vì lo lắng, chẳng có chút gì của một người phản bội.

Khi bình minh lên, ánh sáng rọi qua khung cửa, Hùng chợt nhận ra một điều giản dị mà sâu sắc: tình yêu không chỉ là niềm tin vào người khác, mà còn là sự kiên nhẫn để không giết chết niềm tin ấy bằng nghi ngờ.

Sau lần đó, anh xóa ứng dụng định vị, chỉ giữ lại thói quen mỗi ngày hỏi han vợ bằng một tin nhắn ngắn: “Hôm nay em ổn không?”

Lan thường trả lời bằng một biểu tượng trái tim. Và với anh, chỉ chừng đó thôi – là đủ để bình yên.