Tối qua chồng nhắn em bảo mưa ngập không về được nhà, thông báo sẽ ngủ lại ở công ty, linh cảm không lành em vào facebook của chồng xem thì bàng hoàng trước tin nhắn của chồng với đồng nghiệp nữ, không thể ngờ được bấy lâu nay...




 Tối qua Hà Nội mưa như trút nước, đường xá ngập trắng xoá. Điện thoại rung lên, tôi nhận được tin nhắn từ chồng – anh Minh:

“Mưa to quá, đường tắc hết rồi, chắc anh ngủ lại công ty nhé, mai về.”

Đọc xong, tôi hơi khựng lại. Lòng dấy lên một cảm giác lạ – linh cảm chẳng lành. Không hiểu sao, thay vì an tâm, tôi thấy ngực nghẹn nghẹn.

Nằm mãi không ngủ được, tôi mở điện thoại, vô thức lướt Facebook. Tò mò, tôi nhấp vào tài khoản của anh Minh, kéo xuống phần bạn bè, rồi vào mục tin nhắn. Chính khoảnh khắc đó, tôi như bị sét đánh ngang tai.

Trên màn hình là đoạn hội thoại giữa anh và một đồng nghiệp nữ. Tin nhắn còn hiện rõ:

Anh Minh: “Tối nay mưa to thế, em có ngại không nếu anh qua chỗ em cho tiện? Ở lại công ty chán lắm.”

Cô ấy đáp: “Em để cửa nhé, anh đi cẩn thận.”

Tôi sững người, bàn tay run bần bật, mắt nhòe đi không đọc nổi nữa. Bao nhiêu hình ảnh xấu nhất ập đến trong đầu. Nhưng rồi tôi lại chần chừ… Liệu mình có nghĩ quá không? Có thể họ chỉ là đồng nghiệp thân thiết? Có thể chỉ là hiểu lầm?

Nằm trong bóng tối, tôi thấy trái tim mình vừa đau, vừa hoang mang. Cả đêm không chợp mắt nổi.

Sáng hôm sau, anh Minh về nhà, mặt vẫn tỉnh bơ như không có chuyện gì. Vừa bước vào, anh cười:

“Em ăn sáng chưa? Anh mua bánh giò cho này.”

Tôi nhìn hộp bánh giò trên tay chồng, mà thấy nghẹn đắng. Không kìm được nữa, tôi hỏi thẳng:

“Đêm qua anh ngủ ở công ty thật không?”

Anh Minh hơi sững lại, rồi gật đầu:

“Ừ, chứ em nghĩ anh đi đâu?”

Tôi rút điện thoại, mở đoạn tin nhắn giữa anh và cô đồng nghiệp, đưa thẳng trước mặt. Anh tái mặt, ấp úng:

“Em… em xem trộm điện thoại anh?”

Tôi nghẹn giọng:

“Đừng lảng tránh. Nói thật đi, anh ở đâu đêm qua?”

Không khí trong nhà căng như dây đàn. Sau một lúc im lặng, anh Minh thở dài:

“Ừ… anh có qua nhà cô ấy thật. Nhưng không phải như em nghĩ. Anh và Hằng – đồng nghiệp – đang cùng làm một dự án quan trọng. Hôm qua cô ấy kẹt xe, không về kịp, anh qua phụ soạn tài liệu. Chỉ là công việc thôi.”

Tôi cười nhạt:

“Qua nhà đồng nghiệp nữ lúc nửa đêm, ngủ lại đến sáng, gọi là công việc? Anh coi tôi là ngốc à?”

Anh Minh im lặng, không nói được thêm lời nào. Còn tôi, tim đau nhói nhưng trong đầu lại lóe lên một ý nghĩ khác: Có thể mình đã đúng, hoặc cũng có thể… vẫn còn một bí mật chưa hé lộ.

Và đúng lúc đó, điện thoại tôi rung lên. Một tin nhắn từ một số lạ:

“Chị là vợ anh Minh phải không? Em là bạn cùng phòng trọ với Hằng. Chị nên biết sự thật đêm qua…”

Tôi nhìn màn hình, toàn thân lạnh toát. Sự thật ấy rốt cuộc là gì?