Thấy thông gia cho cháu ăn cơm "nhá", mẹ chồng lái ô tô đi 1.200km về nhà thông gia để đón cháu lên ngay lập tức, phận làm con dâu cản khéo thì bà ta nói "cả nhà mày giống y nhau"
Tôi là Lan, lấy chồng ở Sài Gòn, còn bố mẹ chồng thì sống ngoài Cao Bằng. Thằng cu Bin – con trai tôi – mới hơn hai tuổi, đang tuổi biếng ăn, tôi gửi cháu ở quê ngoại để có người chăm giúp. Mẹ tôi thì hiền lành, chiều cháu, nhiều khi bón cháo, bón cơm chỉ nhá qua miệng rồi đút cho nó ăn.
Chẳng ngờ, hôm đó chị dâu tôi vô tình quay clip rồi đăng lên Facebook khoe “bà ngoại bón cơm kiểu truyền thống”, clip nhanh chóng bay ra tận ngoài Cao Bằng.
Chiều hôm sau, mẹ chồng tôi – bà Hòa – gọi điện cho tôi, giọng hầm hầm:
“Chúng mày coi thường cháu tao vừa thôi. Ăn uống thế khác gì hại nó! Cả cái nhà mày giống y nhau, cái kiểu làm mẹ làm bà chẳng ra gì hết!”
Tôi lúng túng phân trần, nhưng bà gằn giọng:
“Mai tao lái xe vào tận nơi, đón Bin về ngay. Chịu không chịu thì kệ, cháu tao tao phải giữ!”
Nói là làm. Bà Hòa một mình lái ô tô vượt hơn 1.200 km từ Cao Bằng vào Nghệ An – quê ngoại tôi – để bế Bin ra đi. Trước mặt cả họ hàng, tôi cản khéo:
“Mẹ ạ, để con tính đã, cháu còn nhỏ…”
Nhưng bà trừng mắt:
“Cả nhà mày cùng một giuộc, tao không tin được ai hết!”
Bế Bin lên xe, bà phóng thẳng ra Bắc.
Ngày đầu tiên gọi điện, bà cười bảo Bin ăn ngoan lắm. Ngày thứ hai, bà vẫn còn hồ hởi khoe cháu chơi vui. Nhưng đến ngày thứ tư, lúc nửa đêm, mẹ tôi giật mình vì chuông điện thoại reo dồn dập. Bên kia đầu dây, giọng bà Hòa nghẹn ngào:
“Chị ơi… chị bay ra gấp đi… Tôi… tôi không trông nổi nó nữa… Bin lên sốt cao từ chiều, giờ co giật rồi… Tôi sợ lắm, tôi khóc từ nãy đến giờ không biết làm sao…”
Cả nhà tôi chết điếng. Mẹ tôi òa khóc, tay run bần bật, còn tôi chỉ biết gào lên trong điện thoại. Hóa ra, cái quyết định nóng nảy của bà – tưởng để bảo vệ cháu – lại đẩy cả nhà vào cơn hoảng loạn.