Thấy con gái run rẩy trong màn mưa, đi kèm vết xước ở cổ, tôi gọi điện cho con rể hỏi chuyện thì nhận được câu trả lời như sé/t đ/ánh: "Tôi đá/nh đấy thì sao, là do bà không biết dạy con"...

 




Trời mưa tầm tã, tôi đang ngồi khâu lại chiếc áo cũ thì nghe tiếng gõ cửa gấp gáp. Mở ra, tôi chết lặng khi thấy con gái – Linh – đứng trước hiên, áo mưa dính bết vào người, gương mặt tái nhợt, đôi mắt sưng đỏ, trên cổ và cánh tay chi chít vết bầm.

– Trời ơi, con sao thế này? – Tôi hoảng hốt ôm lấy con.

Linh chỉ khóc nấc, né tránh ánh mắt tôi. Tôi biết con không muốn mẹ lo lắng, nhưng những vết thương ấy chẳng thể giấu được.

Tôi run run gọi ngay cho chồng nó – Hoàng, con rể tôi. Đầu dây bên kia vang lên giọng trầm khàn, lạnh như băng:
– Tôi đánh đấy, bà làm gì được? Nó là vợ tôi.

Tay tôi run lẩy bẩy, tim như bị ai bóp nghẹt. Trước giờ tôi vẫn nghĩ Hoàng chín chắn, tử tế, vậy mà…

Sau hôm đó, Linh trở về nhà chồng. Tôi năn nỉ con ở lại, nhưng Linh chỉ nói khẽ:
– Mẹ à, con không muốn các con con lớn lên thiếu cha. Con sẽ chịu được…

Câu nói ấy khiến tôi nghẹn đắng. Tôi biết Linh thương con, thương gia đình, nhưng liệu sự chịu đựng này sẽ kéo dài bao lâu?

Một tuần sau, tôi đến thăm. Cửa nhà khép hờ, tôi nghe tiếng quát tháo, tiếng đồ đạc đổ vỡ, rồi tiếng khóc thét của cháu ngoại. Tim tôi thắt lại.

Hoàng ném chiếc ghế nhựa ra ngoài, Linh quỳ gối dưới nền, ôm chặt hai con. Tôi lao vào, chắn trước mặt con gái:
– Anh vừa phải thôi! Con gái tôi là người chứ không phải bao cát.

Hoàng nhìn tôi, khóe môi nhếch lên khinh khỉnh:
– Bà già thì biết gì. Chuyện vợ chồng, đừng xen vào.

Lời hắn như tát thẳng vào mặt tôi.

Tôi đem chuyện kể cho Nam – chồng tôi, cũng là cha Linh. Ông thở dài:
– Chúng nó là vợ chồng, mình can thiệp sâu e con gái càng khổ.

– Nhưng nếu cứ thế này, sớm muộn gì Linh cũng mất mạng! – Tôi gào lên, mắt ầng ậc nước.

Đêm đó, tôi trằn trọc không ngủ. Tiếng khóc nghẹn của con gái ám ảnh trong đầu tôi. Tôi tự hỏi: “Làm mẹ, chẳng lẽ chỉ biết đứng nhìn?”

Rạng sáng hôm sau, điện thoại reo vang. Giọng Linh run rẩy:
– Mẹ ơi… cứu con…

Tôi vội vã chạy sang. Căn nhà tối om, cửa khóa ngoài. Tôi gọi hàng xóm hỗ trợ phá khóa. Cảnh tượng bên trong khiến mọi người chết lặng: Linh nằm bất động trên sàn, mặt tím tái, môi rỉ máu. Hai đứa nhỏ ôm lấy mẹ, khóc nấc.

Chúng tôi đưa Linh vào viện. Bác sĩ kết luận con bị chấn thương phần mềm, may mắn chưa tổn thương nội tạng. Tôi nắm chặt tay con, nước mắt trào ra.

Hoàng xuất hiện sau đó, không hề tỏ vẻ hối lỗi, chỉ lạnh lùng:
– Nó hỗn láo thì phải dạy. Đừng làm quá lên.

Cả bệnh viện sững sờ. Tôi muốn lao vào tát cho hắn tỉnh, nhưng kìm lại. Tôi biết mình phải tỉnh táo, vì Linh và hai đứa trẻ.

Tôi tìm gặp luật sư, nhờ tư vấn. Ông khuyên:
– Đây là bạo lực gia đình nghiêm trọng. Chị nên động viên con gái làm đơn tố cáo. Nếu không, cả đời nó sẽ sống trong địa ngục.

Tối đó, tôi đưa cho Linh một phong bì. Trong đó là đơn tố cáo đã viết sẵn, chỉ cần ký tên. Linh cầm lên, nước mắt rơi lã chã:
– Mẹ… con sợ…

Tôi ôm con vào lòng:
– Con ạ, không ai đáng bị đánh đập, kể cả khi con lỡ sai. Con ly hôn không phải là con hư, mà là con dũng cảm bảo vệ chính mình và các con.

Ít lâu sau, công an điều tra. Hàng xóm lần lượt ra làm chứng. Ai cũng kể từng nghe tiếng la hét, từng thấy Linh bị bầm tím, nhưng ngại không dám can thiệp.

Hoàng ban đầu hung hăng, nhưng khi đối diện chứng cứ, hắn lúng túng. Người ta còn phát hiện hắn dính đến cờ bạc, nợ nần chồng chất, thường trút giận lên vợ con.

Tin tức lan ra, cả khu phố rúng động. Người ta thương Linh bao nhiêu, càng khinh Hoàng bấy nhiêu.

Sau ba tháng kiện tụng, Linh chính thức ly hôn, được quyền nuôi hai con. Hoàng lĩnh án tù vì bạo hành và nợ nần liên quan đến tín dụng đen.

Ngày tòa tuyên án, hắn gào lên:
– Lan! Cô hại đời tôi!

Tôi nhìn thẳng vào hắn, bình thản đáp:
– Không ai hại anh ngoài chính anh.

Linh ôm hai con, khóc òa. Nhưng đó là những giọt nước mắt giải thoát.

Một năm sau, Linh dần lấy lại nụ cười. Con bé đi làm ở một công ty nhỏ, nuôi hai con bằng đôi tay mình. Dù vất vả, nhưng tôi thấy con bình yên hơn trước.

Hai đứa cháu ngoại ríu rít gọi:
– Bà ơi, mẹ mua bánh về rồi!

Tôi nhìn chúng, lòng ấm áp. Tôi biết, dù con đường phía trước còn khó khăn, nhưng ít nhất Linh đã thoát khỏi địa ngục.

Còn tôi, tôi cũng hiểu ra: làm mẹ không chỉ là sinh ra, nuôi lớn, mà còn phải dũng cảm đứng lên khi con mình bị dày vò. Đôi khi, một chữ “không” quyết liệt, một lá đơn gửi đi, chính là con đường duy nhất để cứu lấy sinh mệnh và tương lai của những đứa con.