L/y h/ôn xong, tôi thuê xe c/ấp cứ/u chở thẳng giườ/ng bện/h của mẹ chồng về căn nhà sang trọng nơi anh ta và ti/ểu ta/m đang chung sống.
Vừa xong thủ tục ly hôn, tôi đứng trước cổng tòa án, tay run run nhưng lòng lại nhẹ nhõm lạ thường. Cuộc hôn nhân mười năm đầy nước mắt, với biết bao tổn thương từ sự phản bội của chồng, cuối cùng cũng khép lại. Nhưng còn một điều tôi chưa làm xong: đó là trả lại cho anh ta trách nhiệm mà anh ta đã trốn tránh suốt bấy lâu.
Mẹ chồng tôi – một người phụ nữ già yếu, đã nằm liệt giường hơn hai năm nay. Từ khi bà đổ bệnh, tôi một tay lo liệu, chăm sóc từ miếng ăn giấc ngủ cho đến từng viên thuốc, từng lần đi viện. Chồng tôi, bận rộn với nhân tình mới, chẳng mấy khi đoái hoài. Tôi đã chịu đựng tất cả, chỉ vì còn nghĩ đến tình nghĩa vợ chồng và trách nhiệm làm dâu. Nhưng kể từ ngày phát hiện anh ta ngang nhiên dẫn tiểu tam về khách sạn ngay trong lúc tôi túc trực ở viện cùng mẹ anh, trái tim tôi đã chết lặng.
Ly hôn xong, tôi thuê xe cấp cứu chở thẳng giường bệnh của mẹ chồng về căn nhà sang trọng nơi anh ta và tiểu tam đang chung sống. Đi kèm với đó là tập hóa đơn viện phí dày cộp, tổng cộng hơn 3 tỷ đồng – số tiền tôi đã vay mượn khắp nơi để duy trì sự sống cho bà. Tôi không còn sức để gánh thêm nữa. Người con trai bà sinh ra phải là người chịu trách nhiệm.
Khi xe dừng trước cổng, tiểu tam mở cửa, mặt mày đang hớn hở bỗng tái mét khi thấy nhân viên y tế khiêng giường bệnh vào. Chồng tôi, cũng vừa bước xuống cầu thang, đứng sững lại như bị trời giáng. Tôi đưa tập hóa đơn cho anh ta, giọng bình thản nhưng rắn rỏi:
Từ nay, tôi không còn là vợ anh, cũng không còn là con dâu nhà này. Mẹ anh, anh phải tự lo. Đây là tất cả những gì tôi đã chi trả, còn lại, anh hãy tự thanh toán.
Căn phòng im phăng phắc. Tiểu tam lí nhí:
Cái này… đâu phải việc của em…
Chồng tôi nổi giận, nhưng lại chẳng thể phản bác. Bởi anh ta thừa biết, suốt hai năm qua, nếu không có tôi, mẹ anh đã không còn sống đến hôm nay. Tôi nhìn bà, ánh mắt bà mờ đục nhưng lấp lánh nước. Bà khẽ run run nắm lấy tay tôi, miệng lắp bắp không thành lời. Tôi cúi xuống thì thầm:
Con xin lỗi, con không thể tiếp tục nữa. Nhưng mẹ yên tâm, con vẫn sẽ thường xuyên ghé thăm mẹ.
Nói rồi, tôi quay lưng bỏ đi. Nhưng tôi không ngờ, câu chuyện chưa dừng ở đó.
Chỉ vài tuần sau, tôi nhận được cuộc gọi từ bệnh viện. Họ nói chồng tôi không thanh toán viện phí đúng hạn, còn lớn tiếng trách móc nhân viên y tế. Tiểu tam thì lấy cớ bận rộn, không thèm chăm sóc bà cụ, thậm chí có lần còn to tiếng vì phải bỏ tiền thuê y tá riêng. Bệnh viện buộc phải liên hệ lại với tôi, bởi hồ sơ bệnh án và số điện thoại liên lạc đều do tôi đứng tên.
Tôi rụng rời, nhưng không thể mặc kệ mẹ chồng. Tôi lại phải tìm cách xoay xở. Trong lúc bế tắc, bất ngờ có một người đàn ông trung niên tìm đến. Ông giới thiệu là bạn thân của bố mẹ chồng tôi trước đây, đã lâu không liên lạc. Ông biết chuyện qua hàng xóm và muốn giúp đỡ. Ông còn tiết lộ một bí mật: chồng tôi từng vay mượn một khoản tiền lớn từ gia đình ông, nhưng chưa bao giờ trả.
Tôi ngạc nhiên, nhưng rồi chợt hiểu ra: hóa ra không chỉ với tôi, chồng tôi vốn dĩ là kẻ vô trách nhiệm, thậm chí bạc nghĩa với cả những ân nhân. Người đàn ông ấy quyết định kiện chồng tôi ra tòa để đòi nợ, đồng thời hứa sẽ hỗ trợ tôi trong việc chăm sóc mẹ chồng, bởi ông coi bà như chị gái ruột.
Trong những ngày ấy, tiểu tam dần lộ rõ bộ mặt thật. Cô ta không chịu nổi cảnh phải hầu hạ một bà cụ bệnh tật, tiền thì cứ chảy ra liên tục mà chẳng được lợi lộc gì. Chỉ một tháng sau, hàng xóm đã xì xào thấy cô ta dọn đồ bỏ đi, để mặc chồng tôi cùng mẹ già nằm liệt.
Còn tôi, tuy đã không còn ràng buộc pháp lý, nhưng lòng vẫn day dứt. Tôi quyết định đón mẹ chồng về ở cùng mình, trong căn nhà nhỏ thuê tạm. Tôi không giàu có, nhưng ít ra bà sẽ được chăm sóc tử tế, không bị bỏ rơi. Ngày tôi đưa bà về, bà nắm chặt tay tôi, nước mắt chảy dài, miệng mấp máy:
Con… là con gái mẹ…
Lúc ấy, tôi hiểu rằng, dù cuộc hôn nhân với chồng cũ đã tan vỡ, nhưng tôi đã tìm được một mối gắn kết khác – thiêng liêng và chân thành hơn nhiều.
Còn chồng tôi, khi đối mặt với nợ nần chồng chất, sự bỏ rơi của nhân tình, và ánh mắt trách móc của thiên hạ, anh ta mới thấm thía hậu quả của sự phản bội và vô trách nhiệm. Nhưng tất cả đã quá muộn.
Câu chuyện này dạy tôi một điều: đôi khi, sự trả thù ngọt ngào nhất không phải là làm cho đối phương đau khổ, mà là trả lại cho họ đúng những gì họ đã gieo. Tôi đã buông bỏ gánh nặng, tìm lại bình yên, và trân trọng mối tình mẫu tử giữa tôi và người phụ nữ từng là “mẹ chồng”.